Chương 67 - Chương 67
Hôm nay Tưởng Vân Thư hoàn thành xong nhiệm vụ hàng ngày sớm hơn mọi khi, anh đánh dấu lên hàng cuối cùng trên sổ rồi khẽ khàng leo lên giường. Ai ngờ mới nằm xuống được một chốc thì bên cạnh vang lên tiếng sột soạt, Bạch Đường vốn tưởng đã ngủ rồi bắt đầu lộn xộn, tay vừa lén lút vừa quang minh chính đại mà xâm nhập vào hai lớp chăn, sau đó nắm lấy tay anh.
Tưởng Vân Thư vẫn nhắm mắt, không nắm lại nhưng cũng không rút ra, cứ như là đã ngủ rồi vậy.
Hai người đã nắm tay ngủ hơn một tuần, bây giờ đã tới lúc đột phá!
Omega khẽ hừ nhích lại gần alpha cho đến khi khoảng cách hai người chỉ còn cách một khoảng nhỏ xíu.
Sau đó, Tưởng Vân Thư cảm giác được vầng trán ấm áp của omega tựa lên cánh tay mình, chân cũng chạm vào đùi anh.
Nhiệt độ ấm áp của một người liên tục truyền lên người anh.
Tưởng Vân Thư đợi một lát rồi mở mắt trong bóng đêm, nghiêng đầu cụp mắt nhìn đỉnh đầu xù xù đang ngoan ngoãn dựa vào mình ngủ.
Cùng nhau ngủ chung trên một chiếc giường vài tháng, dưới sự cố gắng không ngừng của Bạch Đường thì cuối cùng cũng đã có chút cảm giác ngủ chung với nhau.
Ngày hôm sau, lúc chuẩn bị đi ngủ, Bạch Đường không thỏa mãn nữa, cậu ngượng ngùng thấp giọng hỏi: “Bác sĩ Tưởng ơi, anh xoay qua một chút được không ạ?”
Tưởng Vân Thư không hiểu nhưng vẫn xoay qua, “Sao thế?”
Ngay sau đó, Bạch Đường cúi đầu xốc chăn Tưởng Vân Thư lên rồi hệt như một con hamster nhỏ nỗ lực làm việc, từng chút một mà chui vào lòng Tưởng Vân Thư. Trái tim mãnh liệt va đập trong lồng ngực, cậu vô cùng căng thẳng, sợ Tưởng Vân Thư sẽ phản cảm và kháng cự.
“Bình bịch bình bịch ——” Từng nhịp đập vang lên.
May là Bạch Đường thuận lợi chui được vào trong chăn của alpha, khuôn mặt dán lên ngực Tưởng Vân Thư, mặc dù cậu có thể cảm giác được cơ thể alpha có chút cứng lại.
Lần này Tưởng Vân Thư không im lặng nữa, chỉ là đợi người nọ nằm trong lòng mình xong thì mới hỏi: “Làm gì đó?”
Thế nhưng omega còn cả gan mà dụi tới dụi lui hệt như đang làm nũng vậy.
Không biết có phải do ảo giác hay không, thế mà Bạch Đường lại cảm giác được hình như tim của alpha cũng đập rất mạnh.
Cậu đỏ mặt nằm trong nhiệt độ cơ thể và mùi hương của alpha, hết sức cẩn thận dùng chóp mũi ngửi ngửi cúc áo trên áo ngủ của anh, lẩm bẩm: “Muốn ngủ chung chăn với bác sĩ Tưởng, chăn lớn lắm mà.”
Tưởng Vân Thư nhắm mắt lại, đè cái gáy của Bạch Đường, “Đừng quậy nữa, ngủ đi.”
Một tháng sau, “Quỹ cứu trợ omega Tinh 2” được thành lập, tuyên bố với bên ngoài bất kể omega nào gặp khó khăn thì đều có thể liên hệ với bọn họ, khiến cho dư luận dậy lên sóng gió.
Cũng trong tháng đó, giữa alpha và beta cũng ồn ào long trời lở đất. Một cuộc biểu tình quy mô lớn diễn ra ở giữa một con đường náo nhiệt, 98 phần trăm người tham gia là beta, bọn họ hô khẩu hiệu, tay cầm băng rôn vẫy cờ, bên trên viết “Beta muốn vùng lên!” “Giảm quyền lợi của alpha xuống đi!” “Môi trường bình đẳng cho beta!”.
Một con đường chật kín người, cuối cùng bị cảnh sát mạnh mẽ trấn áp và giải tán hết.
Ai ngờ hôm sau nhóm beta lại tụ tập tiếp, thậm chí số người còn tăng lên, càng lúc càng nhiều beta chủ động gia nhập trận kháng nghị và thị uy này.
Một vài beta kích động còn tấn công cảnh sát alpha, một bộ phận cảnh sát là beta cũng bị kích thích, hét lớn cởi cảnh phục ra tham gia biểu tình.
Cuộc biểu tình kéo dài đến ngày thứ năm, chính quyền không thể không sử dụng vũ lực để trấn áp, bắn chết hai beta nam, bắt giữ gần 50 người tham gia thì mới có thể đàn áp cuộc biểu tình, thế nhưng việc này lại khiến lửa giận của nhóm beta đạt đến đỉnh điểm.
Ba ngày sau khi kết thúc cuộc biểu tình, các alpha dần bước ra khỏi nhà.
Tưởng Vân Thư, người bị ảnh hưởng và cũng không muốn làm alpha để công cụ tự vệ vào trong cặp, đi đến đại học Hoa Xuyên báo danh, hiển nhiên cũng được phân đến Đế Đô.
Hai người cũng đã dọn vào căn chung cư Tưởng Vân Thư đã tìm trước đó.
Đường Đen đến nhà mới, việc đầu tiên làm là rải nước tiểu đánh dấu lãnh thổ lên góc bàn ăn, sau đó bị Bạch Đường nhéo lỗ tai dạy dỗ một hồi rồi tự kỉ đứng ở góc tường.
Cái giá chạm rỗng treo đầy ảnh kia dĩ nhiên không thể dọn qua đây, Bạch Đường đành phải mua mấy sợi len nhỏ treo lên tường ở phòng khách, khoảng thời gian qua, ảnh chụp đã thêm rất nhiều tấm có alpha, hầu như đều là Bạch Đường chụp trộm, nhiều nhất vẫn là dưới ánh đèn vàng ấm áp với góc nhìn của omega nằm trên giường.
Bạch Đường tốn một tiếng để treo hết ảnh lên, tấm chính giữa vẫn là ảnh chụp trên sổ hộ khẩu.
Sau khi cơm nước xong, hai người hiếm khi ngồi xem truyền hình cùng nhau, đang lúc Bạch Đường xem đến khúc hài nhỏ thì màn hình TV đột nhiên trắng toát, còn có tiếng dòng điện rè rè.
Bạch Đường hơi ngồi dậy, hỏi: “Bị gì vậy ạ? Hư rồi sao?”
Màn hình bỗng nhiên chuyển động.
“Xin chào mọi người, chúc mọi người buổi tối tốt lành.” Một người đàn ông đeo kính cao gầy xuất hiện trên màn hình, khung cảnh giống như một buổi họp báo, “Tôi là Lý Đường Kỳ, là một beta, xin lỗi vì đã là mất thời gian của mọi người, nhưng hy vọng mọi người sẽ lắng nghe những gì tôi sắp nói.”
Tưởng Vân Thư chuyển qua mấy kênh khác, tất cả đều phát sóng hình ảnh này.
“Trên thế giới này, 85 phần trăm là beta, omega chiếm 5 phần trăm, alpha chiếm 10 phần trăm, do alpha có cơ thể cường tráng, năng lực xuất chúng mà hiển nhiên trở thành kẻ thống trị thế giới này.”
Bạch Đường ngẩn người xem, người đàn ông này tuy gầy gò nhưng lại rất khí thế, giọng nói mạnh mẽ đánh thẳng vào tâm lý người xem, Bạch Đường ngập ngừng: “Sao em lại cảm thấy anh ta có hơi quen quen nhỉ?”
Lý Đường Kỳ nói tiếp: “Tôi vẫn luôn tranh đấu vì quyền lợi của beta, cũng do đó mà bị alpha cản trở, uy hiếp, thậm chí là đe dọa người thân của tôi. Một tháng trước, tôi bị hành hung nặng phải vào ICU, vậy mà kẻ bạo hành chỉ bị tạm giam 15 ngày là đã được thả ra rồi ———”
Lý Đường Kỳ vừa kích động, phẫn nộ xen lẫn chút đau khổ: “Chỉ bởi vì hắn là alpha!”
“Giờ phút này tôi đứng ở đây, không chỉ kêu gọi bộ phận beta đoàn kết với nhau mà còn hy vọng ai đang gặp bất công thì hãy đứng lên! Bất luận bạn là beta hay là omega, cũng có thể là một bộ phận nhỏ alpha, hãy gia nhập cùng chúng tôi! Cùng chúng tôi chiến đấu! Xã hội bình đẳng, thế giới này không nên phân biệt bởi giới tính, càng không nên ỷ mạnh hiếp yếu. Cuối cùng, tôi kêu gọi một lần nữa: Quyền lợi phải đi đôi với nghĩa vụ! Mạnh thì phải bảo vệ yếu! Không phải áp bức nhỏ yếu!”
Giọng nói kết thúc, TV nhiễu sóng một giây rồi trở về chương trình giải trí, giọng của người dẫn chương trình vang lên, nhưng mà dường như tiếng nói của Lý Đường Kỳ có tiếng vang, vang vọng khắp phòng khách.
Bạch Đường ngẩn người một hồi rồi đột nhiên nắm lấy cánh tay của Tưởng Vân Thư, kích động nói: “Bác sĩ Tưởng! Anh ấy là người bị ba tên kia đánh ở đối diện trường Phượng Tê đó!”
Tưởng Vân Thư cũng nhớ lại: “Ừm.”
“Lợi hại thật.” Hai mắt Bạch Đường phát sáng, “Hồi đó em cảm thấy thế giới này không thể tốt lên được đâu, nhưng mà bây giờ em thấy mặc dù rất chậm, từng chút từng chút một nhưng mà thật sự đã thay đổi rồi.”
Tưởng Vân Thư yên lặng nhìn về phía Bạch Đường.
Bạch Đường cong cong mắt: “Em cũng muốn cố gắng tốt hơn nữa!”
Tháng 9, Bạch Đường nhập học, Tưởng Vân Thư đi theo. Sinh viên mới là omega chỉ có 11 người, bảy nam bốn nữ, được phân ở tầng cao nhất của ký túc xá beta.
Mặc dù Bạch Đường không ở lại ký túc xá nhưng Tưởng Vân Thư vẫn đóng phí ở, nghĩ nếu Bạch Đường có mệt thì cũng có một nơi để nghỉ ngơi ở trong trường.
Ký túc xá là bốn người một phòng, Tưởng Vân Thư đem một số đồ đạc cần thiết đặt trước cửa phòng, nhưng anh cũng không đi vào mà chỉ đứng ở bên ngoài, để Bạch Đường một mình sắp xếp.
Nhưng một người đàn ông cao lớn đứng ở trước của, các bạn cùng phòng không muốn chú ý cũng khó, bọn họ hỏi: “Đó là ai vậy?”
Bạch Đường nhìn qua Tưởng Vân Thư rồi trả lời: “Là anh trai của mình.”
Ngày hôm qua, Bạch Đường hỏi ý kiến của Tưởng Vân Thư: “Bác sĩ Tưởng ơi, nếu lúc đó có người hỏi thì em nói anh là anh trai của em được không ạ?” Không phải cậu sợ Tưởng Vân Thư không xử lý được mà là cậu có bóng ma, sợ giẫm lên vết xe đổ hồi cấp ba kia. Khi ấy sự xuất hiện của Tưởng Vân Tô ở Phượng Tê khiến cho nhiều người phẫn nộ và sợ hãi, Bạch Đường cũng vô thức muốn tránh xa vấn đề này.
Tưởng Vân Thư thì không sao, anh cảm thấy như vậy cũng khá tốt cho Bạch Đường: “Được.”
Các bạn cùng phòng gật đầu, không hỏi gì thêm.
Chờ Tưởng Vân Thư đi rồi, một người trong đó hỏi: “Bạch Đường này, thật ra đó là bạn trai của cậu phải không?”
“Hả?” Bạch Đường mở to hai mắt, có chút hoảng loạn.
“Không có gì đâu, Bọn họ nói, “Tụi tớ không ghét alpha bình thường.”
Lúc này Bạch Đường mới yên tâm, nhỏ giọng thừa nhận: “Ừm, coi như là vậy đó.”
Cậu tò mò hỏi: “Sao các cậu lại biết thế?”
Một người khác ghét bỏ nói: “Quá rõ ràng còn gì, lúc hai người nhìn nhau không giấu được đâu, nhất là cậu đó, cười đến nỗi khóe miệng tới thái dương luôn, hơn nữa còn có cái không khí yêu nhau giữa cặp đôi nữa.”
Người kia nói: “Cái bầu không khí mà người khác không chen lọt vào được í.”
Bạn cùng phòng cuối cùng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Có đâu… Các cậu phóng đại quá.” Bạch Đường xấu hổ, nhưng mà cũng không tin lắm, cho dù lúc cậu nhìn bác sĩ Tưởng rất lộ liễu nhưng sao bác sĩ Tưởng lại nhìn mình kiểu đó được…
Bạch Đường tiếp tục lau chùi giường, một lát sau, cậu vứt giẻ lau trong tay xuống, hỏi: “Anh ấy nhìn tớ như thế nào…? Cũng giống như vậy sao?”
Bạn cùng phòng nhớ lại, “Đúng rồi, mặc dù không lộ liễu như cậu nhưng có thể nhìn ra anh ấy cũng thích cậu đó.”