Chương 210: Vậy tối nay tôi đi đón anh nhé?
Nếu chuyện đã gấp đến mức này rồi, thì cũng không thể kéo dài quá trình điều trị của Lý Diệu Diệu nữa. Anh phải nhanh chóng xử lý xong, để tránh mình xảy ra ngoài ý muốn rồi chậm trễ chữa trị cho cô bé.
Lý Sơ Ảnh: “Ồ, ha ha ha, trùng hợp hai”
Lý Sơ Ảnh: “Vậy tối nay tôi đi đón anh nhé?”
Triệu Lâm: “Không cần, tối nay tôi tự đi là được rồi!”
Anh không rõ hiện nay nhà họ Nguyên có phái sát thủ đi theo dõi anh hay không. Anh sợ Lý Sơ Ảnh đến đón mình sẽ bị mình liên lụy.
Lý Sơ Ảnh: “Vậy được rồi, tối nay anh ăn cơm ở nhà tôi nhé?”
Triệu Lâm: “Ừ, ha ha ha, có thể bảo đầu bếp nhà cô nấu món ngon hay không? Mấy ngày rồi tôi đều ăn không vô!”
Lý Sơ Ảnh: “Được thôi, anh muốn ăn gì thì cứ gửi thực đơn qua đi, tôi sẽ đi nói với chú đầu bếp!”
Triệu Lâm: “Để tôi nghĩ lại xem… Khi nào tôi nghĩ xong sẽ báo với cô.”
Lý Sơ Ảnh: “OkI”
Phía sau chữ ok còn phối thêm một cái icon cười ngọt ngào.
Một lát sau, Triệu Lâm chạy đến bệnh viện Bàn Bắc.
Nhà họ Trần phái hai tên vệ sĩ chia nhau đi trước đi sau theo dõi xung quanh. Bọn họ đều mặc đồ thường, có kinh nghiệm phong phú, người bình thường khó có thể phát hiện được thân phận thật sự của bọn họ.
Trước đó Trần Long Tượng và Trần Cửu Kỳ đã buộc anh phải dẫn vệ sĩ theo.
Sáng nay Triệu Lâm nói muốn đi bệnh viện từ chức. Hai người bọn họ đều không đồng ý, bảo anh từ chức qua điện thoại, không cần phải tự mình đi một chuyến.
Rốt cuộc thì sát thủ nhà họ Nguyên vừa đến.
Lỡ như đối phương biết lịch trình đi bệnh viện của Triệu Lâm, rồi lên kế hoạch ám sát nữa thì phải làm sao bây giờ?
Triệu Lâm đương nhiên là từ chối ý định của bọn họ.
Mối quan hệ giữa anh và Lăng Nhạn Nam khác với những người khác. Anh cần phải tự mình đi nói từ chức mới được. Từ chức qua điện thoại là một loại biểu hiện không tôn trọng.
Triệu Lâm quen tay quen chân mở cửa văn phòng Lăng Nhạn Nam.
Thấy anh đi vào, Lăng Nhạn Nam cười nói: “Tôi nói cho cậu một tin tức tốt.”
“Tin tức gì?” Triệu Lâm cười hỏi lại. Anh rất ít khi nhìn thấy Lăng Nhạn Nam vui vẻ như thế này.
Lăng Nhạn Nam thần thần bí bí nói: “Tối qua người dẫn đội Từ Khánh Sâm nhắn tin, nói là lần này chúng ta đi chữa bệnh từ thiện ở thôn Sơn Tiên, nhân tiện đi lên núi tìm một cây thuốc, nếu ai tìm được thì bên phía ông ta sẽ có người ra giá mười triệu tệ mua.”
Dứt lời, cô vứt tư tiệu trong tay lên trước mặt Triệu Lâm.
Mười triệu tệ?
Triệu Lâm rất giật mình.
Cây thuốc gì mà đáng giá như thế? Gần như có thể so sánh với Thanh Sơn Ngọc Hương rồi.
Lúc Triệu Lâm nhìn thấy trên tư liệu có in hình cây cỏ ba màu và giới thiệu về khu vực có nó, con ngươi anh co rút lại.