Trà Thái Xanh - Tác giả: Heller_fluss - Chương 10
Gió mát, thi thoảng nghe thấy tiếng sầm. Tôi ngồi trong nhà nhìn bầu trời chuẩn bị cho cơn mưa rào, thật ra tôi chẳng tin tưởng vào chuyện hôm nay khu nhà tôi sẽ mưa đâu.
Hồi còn trong hè, tôi đã đợi một cơn mưa đến để xua tan đi cái không khí oi bức đến điên người. Nhưng cả một buổi chiều đến gần tối mà chẳng có nổi một hạt mưa, điều này làm tôi hơi bực.
Thôi thì kệ vậy, ít ra thi thoảng lúc đó sẽ có vài cơn gió mát thổi qua tạm thời xua tan được cái cảm giác nóng nực. Và bây giờ, lịch sử lặp lại, từ lúc tôi về đến nhà đến bây giờ cũng gần bốn tiếng nhưng lại chẳng có nổi một hạt mưa.
Tôi chậc lưỡi đầy cau có nhìn màn hình đã điểm hơn bẩy giờ tối, mà thật ra cũng chẳng phải nhìn điện thoại làm gì. Bởi vì phòng ngủ của tôi ở tầng ba nên đã nhìn thấy bầu trời đang chợp tối và ánh sáng màu cam của đèn đường hắt lên hoặc là ánh đèn màu trắng của cửa hàng đồ gia dụng đối diện.
“Ngọc ơi, mày chuẩn bị đồ đi nhé!”
Tiếng gọi sau cánh cửa của chị họ Quỳnh – Trần Nguyễn Bảo Quỳnh đang học đại học Kiến trúc Hà Nội năm ba cũng đang làm chủ cùng hội bạn một studio. Là một con dân Kiến trúc, chị Quỳnh dù sợ người nhà nhưng vẫn rất cam đảm nhuộm tóc màu khói. Mọi người còn đùa là con này giỏi, gan nhất nhà rồi.
Còn tôi thì tìm trong tủ quần áo cái áo sơ mi trắng cộc tay có mấy hoạt tiết loang màu cùng quần bò màu xanh nhạt. Khoác thêm cái áo khoác mỏng đi đôi giày màu trắng kem mà săn được trên shoppe.
Tôi đang làm thêm -có thể cho là vậy- ở chỗ studio của chị Quỳnh. Cái này thì là một câu chuyện khá dài và trông nó ảo nhưng nó có thật và diễn ra với tôi. Đầu tháng tám, nhà tôi có lịch chụp ảnh ở phố Tạ Hiên và chị Quỳnh đã thao túng ông bà nội để studio chỗ chị đảm nhận việc chụp ảnh và nó thành công.
Và bạn chị -sau này tôi mới biết là người yêu chị- đã nhìn trúng một hai ba chị em tôi cũng như ngỏ lời mời. Đây cũng là lần đầu tiên tôi tự hỏi chị Quỳnh có phải học ngành tâm lý học hay không mà suốt ngày thao túng tôi và hai đứa em kia thế. Nhưng tôi cứng và điều khiến tôi đồng ý là tiền lương tháng khoảng hơn hai triệu, đối với người khác thì đó chẳng đáng nhưng tôi rất cần tiền để mua sách và săn goos cho anh yêu Shoto nữa.
*
Một buổi chụp ảnh của tôi chỉ mất tầm hai đến ba tiếng là cùng, và hôm nay tôi xong việc khá sớm nên bây giờ mới chỉ hơn chín rưỡi suýt xác mười giờ. Tôi chưa bao giờ cảm thấy hối hận khi mặc thêm áo khoác mỏng vì hôm nay chỗ studio lại mưa cũng gọi là to.
“Alo?”
Cái giọng đang ngáy ngủ này! Tôi cảm thấy khá là bực mình vì khi bản thân đang phải gồng mình làm việc thì người em họ bằng tuổi nhưng sinh trước tôi hẳn mấy tháng đang nằm trong chăn ấm đệm êm. Nhưng tôi không thể động vào nó được vì tôi sẽ phải năn nỉ nó dắt xe đến đón tôi vì chị Quỳnh đi hẹn hò với người yêu rồi.
“Mày ơi, qua chở tao về đi! Chị Quỳnh bỏ tao đi với người yêu rồi.”
“… Chị Quỳnh hôm nay gan hùm nhỉ? Chị Ngân đang ở dưới nhà ấy mày, có cần tao—”
Bây giờ chỉ cần dùng một bên não cũng nhận ra con hàng này tình làm gì, nó mà kể cho chị gái đầy yêu dấu của tôi thì xác định đêm nay là trận gà bay chó sủa.
“Ôi em trai yêu dấu của chị, chị lạy em qua đón chị đi mà. Chị bao em một ly Toco được không?”
Tôi đành phải dùng con bài đồ ăn cụ thể là ly trà sữa Toco có giá gần năm mươi nghìn để mua chuộc người em trai này. Nếu không phải thằng Hưng đang dọn dẹp phòng ở tầng ba thì còn lâu tôi mới nhờ vả nó.
“Oke, gửi định vị cho tao.”
Sau một loạt thao tác, tôi tắt màn hình điện thoại. Lúc này đã gần mười giờ tối chỉ còn vài phút nữa.
Vốn dĩ tôi định đứng đợi ở gốc cây gần Circle K nhưng điều này dã bất thành vì mùi thuốc lá truyền thống thoang thoảng đâu đây. Tôi quay người lại thấy Long đứng ngay sau lưng mình.
“Đ** mẹ, tránh xa tao ra!!! Tao ghét mùi thuốc lá!”
Trần đời này thứ làm tôi ghét cay ghét đắng chính là mùi thuốc lá, chẳng cần biết là truyền thống hay hiện tại miễn là cái thứ hại người đó ra thì tôi điều ghét.
“À.” Long đầy ngỡ ngàng nhìn tôi, chắc cậu ta không ngờ rằng một người như tôi cũng có ngày chửi thề ở chỗ đông người. Và tôi cũng cảm thấy hối hận lắm, tự trách sao không bình tĩnh mà văng tục.
“Vừa nãy, tao đứng gần một cặp anh chị hút thuốc nên mới có mùi.” Đôi mắt cậu ta nhìn chăm chăm tôi. Ừ thì tôi suýt tin ấy nhưng bạn ơi. Hôm trước ở Circle K gần nhà tôi nhìn thấy cậu ta dựa lưng vào tường hút thuốc ấy ạ.
“Hút thuốc lá có thể gây ung thư với mọi cơ quan trong cơ thể như phổi, bàng quang, máu, cổ tử cung, đại tràng, thực quản, thận, vòm họng, gan, tụy, dạ dày. Hút thuốc cũng gây ra nhiều bệnh tim mạch, đột quỵ, bệnh phổi như khí phế thũng và viêm phế quản.”
Tôi ngán ngẩn nhún vai và đầy tốt bụng mở hẳn một tiết sinh học cũng như nêu ra các tác hại mầm mống mà thuốc lá gây ra đối với cơ thể người. Long bỗng chìm vào im lặng, một sự im lặng mà tôi cảm thấy làm lạ.
“Sao mày giống thằng Phong lớp lý thế?”
À chắc thằng Phong cũng từng làm hành động giống tôi nên cậu ta mới im lặng như thế chăng. Tôi tự cho là vậy.
“Ồ, cảm ơn đã khen.”
“Mày có biết thằng đó là ai không thế?”
“À cái thằng thủ khoa chuyên Lý với số điểm bốn sáu ấy á? Cái này ai chẳng biết.” Tôi mỉm cười trông khá là tự hào, dù chẳng biết là tôi tự hào vì cái gì nữa. “Tao thấy hơi bị vinh hạnh khi được so sánh với thằng đó nhưng tao cũng thủ khoa chuyên Toán với con điểm bốn bẩy ấy ạ.”
Sao không nó khá là vinh dự ấy.
“…”
Long bỗng chìm vào im lặng, còn tôi thì khúc khích cười.
“Nhà mày ở đâu tao chở về?”
Sau một hồi im lặng thì Long lại cho tôi một lời mời vô lý đến kì lạ. Và dĩ nhiên là tôi không thể nào đồng ý được rồi.
“Không- không cần đâu, tao gọi người nhà tao rồi.”
Tôi nuốt nước bọt nói, bước ra sau để giữ khoảng cách.
Tôi có hai vấn đề, nếu Long chở tôi về thì thế nào nó cũng gặp em họ tôi, hai đứa nó biết nhau (?) hoặc xui lắm thì chị Ngân… tôi không dám nghĩ đến vế sau. Vấn đề còn lại là thằng này nó mà định đứng đây chờ người nhà tôi đến thật thì thôi vế trước xem lại.
“… Thế để tao đứng đây cùng mày, chứ con gái ở đây một mình không an toàn.”
Rồi luôn tự hiểu luôn, tôi một bụng đầy lo sợ. Giờ tôi phải tìm cách để đuổi cậu ta đi nếu không thì sẽ là cả một vấn đề lớn.
Tôi mở miệng như muốn nói rồi lại thôi. Bao nhiêu câu từ để từ chối cái ý tốt này của tôi bây giờ chẳng thể nào dùng được. Chết thật nếu cứ thế này mà để nó gặp em trai tôi thì sẽ là cả một vấn đề lớn có khi còn chỉ có ngang bằng chứ không có hơn với trường hợp gặp chị Ngân.
“Sao vậy?” Bàn tay to lớn của Long đặt trên trán tôi, cậu ta đang kiểm tra xem có phải tôi bị cảm không ấy à. “Nếu mệt quá thì để tao chở mày về.”
“…” Hay thế cho lành nhỉ?
Tôi ngập ngừng nhìn Long nhỏ giọng nói. “Cũng được ấy, đợi tao tí…”
Tiếng chuông điện thoại cắt đứt đoạn câu nói đầu lưỡi của tôi, rồi luôn. Nếu ngày mai tính bạn của chúng mày có tan vỡ thì đừng réo tên tao lên, tôi tự thắp cho mình nén hương khi nhìn tên người gọi.
“À thì… Hưng này, bạn chị chở chị về rồi. Em không cần phải ra đón đâu.” Tôi biết rằng khả năng của mình nói dối rất tệ nhưng hết cách rồi.
“…” Bên kia im lặng một lát rồi giọng nói trầm lắng hơn khác hoàn toàn với cái giọng ban đầu cất lên. “Thế bao giờ về thì gọi điện cho tao nhé.”
“Ừ, cảm ơn Hưng nhé.”
Tôi khó khăn nặn ra một nụ cười đầy miễn cưỡng.
“Vậy nhà mày ở đâu để tao chở về.” Long hơi nhếch miệng nói.
“Ở Circle K phố Hoàng Mai ý, mày chở tao đến ấy rồi tao tự về…”
Nhà tôi chỉ cách cửa tiệm tạm hoá ấy một đoạn đường không được gọi là dài nhưng cũng không ngắn lắm. Và dĩ nhiên là tôi không dám để Long chở mình đến tận cửa đâu, gặp người lớn trong nhà thì thôi. Mai thấy bố từ đơn vị về thì tự hiểu.
“… Con gái đi đường một mình giờ này rất nguy hiểm cứ để tao chở mày về đến cổng.”
Ý tốt của bạn mình xin từ chối. Ôi dào tôi được ba tôi đang làm trong quân đội dạy võ từ bé thì lo gì, quệt vài đường nhẹ tâng là xong.
“Tao từng có huy chương vàng võ toàn thành phố ba năm trước nên mày không phải lo.”
Tôi mỉm cười tươi dói nói. Gì chứ mấy cái này tôi cũng tự hào lắm. Long im lặng nhìn tôi một lượt đầy bàng hoàng.
2.9.2023