Trà Thái Xanh - Tác giả: Heller_fluss - Chương 11
Hà Nội sao đã vào thu mà vẫn còn những trận nắng chói chang thế?
Tôi gần không kìm được lòng mình tự hỏi trong khi đôi chân vẫn sải bước trên lớp gạch men của sân trường. Khẽ nheo mắt vì cái nắng đang chiếu trên đỉnh đầu, mấy sợi tóc mai của tôi bết lại với nhau trông rất chi là khó chịu.
Cái nóng oi bức dường như đã tan biến vì cái lạnh đầy bất ngờ đến từ lon Coca mà Long đã mua ở máy bán hàng tự động. Trường tôi mỗi tầng điều có một cái máy bán hàng tự động nhưng đa phần là nước ngọt khá ít đồ ăn.
Gần như từ tuần trước thì Long rất hay mua đồ ăn cho tôi, nhiều lắm. Cứ mỗi giờ ra chơi tôi đang học bài hoặc đọc sách thì Long sẽ rất vô tình để trên bàn tôi một thanh kẹo, cái bánh ngọt hoặc chai nước. Ai chứ, chứ tôi ngại lắm kiểu ánh mắt “tình chàng ý thiếp” của mọi người trong lớp làm tôi kiểu???
Nhiều khi tôi cũng đề cập điều này với Long nhưng câu trả lời của cậu ta nhiều khi khiến tôi cảm thấy tư bản rất quái quắc.
“Tao thích.”
Rất nhẹ nhàng như kiểu đó không phải chuyện của mình.
“Mày thích mém tiền qua cửa sổ ý á?”
Tôi mệt mỏi quá mà. Nhiều khi tôi như Long là một người cha đang kiếm soát lượng thức ăn cho cô con gái nhỏ của mình. Khiếp mới tưởng tượng ra đã thấy ớn.
Tôi yếu ớt nhận lấy lon Coca rồi âm thầm nói câu cảm ơn. Long nhìn tôi mấy giây rồi mỉm cười hỏi tôi.
“Tiết mục lớp mình biểu diễn sau tiết mục lớp thằng Phong đúng không mày?”
Câu hỏi của cậu ta làm tôi nhớ đến tin nhắn từ cô Huyền hiệu phó gửi sáng nay. Đây là câu hỏi khá bình thường nhưng xét về một khía cạnh khác không đâu, nó là cả một vấn đề.
“Đúng rồi. Sao ấy?”
Tôi đánh mắt nhìn cây hoa phượng. Hồi đầu hè cây nở đẹp lắm đỏ rực một vùng nhưng hết hè rồi cây rụng hoa, nó chỉ còn một màu xanh ngả vàng. Trông khá buồn tẻ giống với cây hoa sữa bên cạnh.
“Hồi trước mày học trường nào ấy nhỉ?”
“… Hỏi làm gì vậy? Mày tính đào cả họ hàng hang hốc nhà tao lên đấy à.”
Tôi cho cậu ta một cái nhìn đầy nghi hoặc. Tôi vẫn có trả lời câu hỏi này một cách bình thường nhưng tôi đã nói rồi ấy. Có một cái nhìn ở khía cạnh khác thì đó sẽ là cả một vấn đề.
“Tao chỉ hỏi thôi mà, mày đang sợ gì à.”
Long mỉm cười nói. Tôi bình chân như vại trả lời một cách đầy chân thật.
“Ừ đúng rồi ấy, tao sợ mày như nhìn thấy chủ nợ ý.”
Long rất có khí chất của tư bản và tôi đang có một tương lai làm con nợ của tư bản nên tập trước cho sau này đỡ bỡ ngỡ.
“Hai em kia đang làm gì ấy?”
Tôi giật mình khi nghe giọng này, đây là cô Huyền hiệu phó mà mọi người rất sợ vì cô dữ. Ừ tôi công nhận dù ở đâu cô cũng dữ nhưng cô cũng có lúc vui tính chỉ là không ở trong trường.
Nhưng giờ có phải lúc tám nhảm không? Không.
Cô Huyền khoan tay lại nhíu mày nhìn hai đứa chúng tôi. “Hai đứa đừng nói với cô là đang yêu nhau nha, trường học không cấm yêu sớm nhưng mà nếu để ảnh hưởng đến thành tích học tập là cả vấn đề.”
“Tụi em không yêu sớm, tụi em chỉ đang nói chuyện về việc học thôi.”
Tôi nhanh nhảu trả lời cô, phải giải thích thật nhanh chứ tin tôi yêu sớm truyền về tai người nhà tôi là thôi rồi luôn. Đến khi ấy là mười cái miệng cũng chẳng giải thích được.
“Vậy à.”
Chắc do lời nói của học sinh đang có vị trí xếp hạng cao nhất rất có trọng lượng nên cô đã nhằm một bên mắt mở một bên mắt rời đi.
“Sợ quá trời luôn.”
Mọi người trong trường sợ cô đâu phải không có căn cứ đâu. Cái nhíu mày hay cái nhìn lướt qua cũng khiến mấy anh chị lớp trên sợ gần chết.
Long chỉ hơi mỉm cười nhìn tôi nói một cách khá là chọc ghẹo.
“Mày cứng phết nói lại với bả cũng giỏi ấy chứ.”
“Mày thì hiểu gì. Người ngoài cuộc sao hiểu người trong kẹt.”
Tôi cau mày nói lại.
“Ừ tao không hiểu. Thế đi mua đồ ăn với tao không?”
“Tao mua rồi, mày đi mua một mình đi.”
“Thôi mà. Ngọc ơi, đi chung với mình đi.”
“Không, tao lười lắm.”
“Đi mà, ở Circle K có khuyến mại cái này hay lắm. Tao mua tặng cho mày nha, nha.”
Tôi bất lực rồi, sao trông cậu ta ra dáng em trai của tôi thế.
Nhưng mà quan trọng nhất từ sau khi nói chuyện với cậu ta thì tôi nói nhiều một cách rất bất bình thường. Ai bảo cậu ta làm cho cái miệng tôi nó ngứa làm chi.
*
Dưới bóng cây hoa sữa, cái vị cà phê sữa làm cơn buồn ngủ của tôi tan biến hẳn. Tôi dựa vào vai Hân đang chăm chú vào trò chơi lẩu gì ấy mà con bé cày từ năm ngoái.
Tôi tận hưởng những con gió đầu thu mát rượi, cái nắng trải dài khắp sân trường. Đây rồi, đây mới chính thời tiết mùa thu đúng chuẩn.
“Thằng Long đang theo đuổi mày ấy à?”
Bỗng cái Hân tắt điện thoại nói một cách rất nghiêm túc, tôi hơi chột dạ ngồi thẳng dậy nhìn nó rồi gật đầu như đưa ra câu trả lời.
“Bảo sao, tao không nghĩ gu thằng này lại…”
Cái Hân bỗng làm mặt xấu, bình thường thì tôi hay cười lắm nhưng bây giờ thì không.
“Ý mày là sao.”
Tôi như con mèo xù lông lên, ai oán nhìn cái Hân.
“Ý chữ trên mặt.” Cái Hân cười khẩy điều này làm tôi tức muốn ói máu.
“Đồ đáng ghét.” Tôi tỏ vẻ giận dỗi nói. “Vị đằng ấy tỉnh chưa ấy ạ, thấy bảo chuẩn bị kỉ niệm một năm rồi.”
“Dỗi.”
Cái Hân dĩ nhiên hiểu ý của tôi, con bé lườm nguýt tôi một trận. Còn tôi thì cười khoái chí nhưng trêu một hai lần thì vui chứ nhiều lần thì không. Nhất là cái Hân có tính hay quạu nên tôi thi thoảng sẽ xuống nước làm lành. Chứ thật ra thì cái Hân trêu tôi suốt.
Nên giờ tôi phải nhịn nọt con bé một trận để nhỏ khỏi dỗi tôi nữa.
5.9.2023