Chương 25: Thần Châu
Nghe được lời nói của Huỳnh Vân, Lương Thành nhíu chặt mày, nhìn thấy sự trống rỗng trong mắt Huỳnh Vân, hắn cũng biết, trước đó nàng đại khái là không biết chuyện gì xảy ra.
Đối mặt với ánh mắt của Huỳnh Vân, hắn bèn kể cho Huỳnh Vân nghe mọi chuyện đã xảy ra.
Sau khi Huỳnh Vân biết rõ mọi chuyện, nàng tưởng như mình đang nằm mơ.
Nhìn vào tay mình, ánh mắt dần dần khôi phục thần thái. Thầm nghĩ: “Tất cả những điều này là do mình làm sao? Nhưng mình hoàn toàn không biết. Chẳng lẽ chính là hai viên ngọc trong cơ thể làm ra sao?”
– Vân đệ, đưa tay ra đây.
Sắc mặt Lương Thành đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Huỳnh Vân nghe thấy những lời của Lương Thành cũng tỏ vẻ khó hiểu, nhưng mà kể từ trận chiến với Đỗ Anh, trong lòng nàng cũng đã bất giác xem Lương Thành là một người bạn sinh tử của mình, nàng tin tưởng Lương Thành.
Nàng từ từ đưa tay phải ra, Lương Thành cũng vươn tay phải ra đặt trên tay phải của Huỳnh Vân.
Tiếp theo Lương Thành nhắm chặt hai mắt, chân khí màu đỏ nhạt trong tay hắn chậm rãi đi vào tay Huỳnh Vân dọc theo kinh mạch đi vào cơ thể của nàng.
Theo chân khí đi vào, trên mặt Lương Thành đầu tiên là lộ ra vẻ nghi hoặc, sau đó Lương Thành tăng cường lực lượng, chân khí dày đặc màu đỏ cũng mạnh mẽ đi vào, mà chân khí của hắn vừa đi vào không bao lâu, liền thấy sắc mặt Lương Thành đột nhiên trở nên trầm trọng.
Thấy ánh mắt trầm trọng của Lương Thành, Huỳnh Vân cũng hiểu dụng ý của Lương Thành.
Lúc này, khuôn mặt của Lương Thành lại đột nhiên trở nên khó hiểu, lập tức nghiêm túc, mà ngay khi Lương Thành muốn tăng thêm lực lượng một lần nữa, một sự cố đã xảy ra.
Ầm…
– Phụt…
Một lực lượng trong cơ thể Huỳnh Vân đột nhiên dọc theo tay nàng tuôn ra, bắn ngược vào tay Lương Thành, một luồng lực lượng cường đại đánh tới Lương Thành, hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu, sắc mặt hơi tái nhợt, bước chân lui về phía sau.
Huỳnh Vân thấy vậy cũng sửng sốt, nàng cũng cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ từ trong đan điền mình đột nhiên lao ra ngoài, sau đó Huỳnh Vân thấy Lương Thành phun ra máu, nàng lo lắng hỏi:
– Kinh ca, huynh không sao chứ?
Ánh mắt Lương Thành lúc này cũng ngưng trọng, như là đang suy nghĩ cái gì, nghe được Huỳnh Vân quan tâm hỏi, sắc mặt có chút tái nhợt cũng lộ ra nụ cười, nói:
– Ta không sao, chỉ là bị lực lượng trong cơ thể đệ phản phệ thôi, không có gì nghiêm trọng.
– Không sao là tốt rồi, ta cứ sợ huynh sẽ xảy ra chuyện.
Huỳnh Vân thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói:
– Mà Kinh ca à, rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra, huynh tìm được manh mối gì sao?
Lương Thành nghe vậy, khuôn mặt tươi cười trở nên nghiêm túc trở lại, nhìn thẳng vào mắt Huỳnh Vân nói:
– Vân đệ, ngươi thành thật nói cho ta biết, bên trong đan điền và não của ngươi có phải có hai viên ngọc không?
Nghe Lương Thành hỏi, Huỳnh Vân cũng sửng sốt, sau đó gật đầu nói:
– Đúng vậy, trong đan điền của ta có một viên ngọc màu đỏ, trong đầu có một viên ngọc màu đen, hai viên ngọc này chẳng hiểu sao lại tự động chạy vào trong cơ thể ta. Kinh ca, chẳng lẽ huynh biết lai lịch của hai viên ngọc này sao?
Nghe được câu trả lời của Huỳnh Vân, Lương Thành lúc này cũng rơi vào trầm tư, lẩm bẩm một mình:
– Thì ra là như vậy, khó trách ta luôn cảm thấy ngươi có một loại lực lượng siêu phàm hư ảo nào đó.
Lương Thành lập tức nhìn về phía Huỳnh Vân, trịnh trọng nói:
– Vân đệ, hai viên ngọc trong người ngươi còn có ai biết nữa không?
Huỳnh Vân lắc đầu đáp:
– Không có.
– Không có ai sao? Vậy thì tốt rồi.
Nghe được Huỳnh Vân trả lời, nhưng trong lòng Lương Thành vẫn tiếp tục kéo dài sợ hãi, sau đó sắc mặt ngưng trọng nói tiếp:
– Vân đệ, bên trong thân thể ngươi có cái gì, cũng đừng nói cho bất luận kẻ nào biết, cho dù đó là người thân nhất của ngươi cũng không được nói, bởi vì một khi bị người khác phát hiện ra, ngươi sẽ gặp rắc rối lớn, chắc chắn sẽ đưa tới họa sát thân.
Nghe Lương Thành nói như vậy, thần sắc của Huỳnh Vân cũng bất an, nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn, nói:
– Kinh ca, rốt cuộc chuyện này là thế nào, huynh mau nói cho ta biết đi.
Lương Thành thở dài một cái.
– Haiiiiii… Vân đệ, nói cho ngươi biết cũng được, nhưng ngươi phải hứa với ta, tình huống trong cơ thể ngươi cũng không thể nói cho bất luận kẻ nào.
– Được, ta hứa với huynh, ta sẽ không nói cho bất luận kẻ nào về chuyện trong cơ thể mình. – Huỳnh Vân gật đầu đáp.
Lương Thành nhìn vào mắt Huỳnh Vân, dùng giọng điệu tôn kính và kính sợ nói:
– Vân đệ, hai viên ngọc trong cơ thể ngươi là một loại ngọc cường đại và đáng sợ, đó vật của do vị cường giả tuyệt đỉnh được xưng là Thần nắm giữ, có được lực lượng hủy thiên diệt địa dời non lấp biển, mảnh lục địa này có tổng cộng mười tám viên như vậy, mỗi viên đều là một sự tồn tại đáng sợ.
Dừng một chút, hắn hít sâu một hơi, nhìn vào ánh mắt Huỳnh Vân.
– Những viên ngọc đó được gọi là Thần Châu.
– Thần Châu? – Huỳnh Vân thắc mắc hỏi.
Lương Thành gật đầu:
– Đúng vậy, nó gọi là Thần Châu, nghe nói vào thời thượng cổ, vị Cổ Thần đó nắm giữ mười tám viên thần châu này trong tay xông vào Ma Giới, giết chết Ma Thần, theo truyền thuyết, trong trận chiến đó, vị thần này đã sử dụng mười tám viên ngọc này mới có thể giết được Ma Thần tiêu diệt rất nhiều Ma Nhân, lục địa mới có thể yên bình trở lại.
Lương Thành dừng một chút, rồi tiếp tục nói:
– Trong trận chiến đó, vị Cổ Thần đó cũng mất mạng, từ đó mười tám viên ngọc cũng đã được lưu truyền. Mà do bởi vì mười tám viên ngọc này rất trân quý, mỗi viên ngọc lại có thuộc tính khác nhau và lực lượng cường đại, cho nên rất nhiều gia tộc siêu cấp và giáo phái siêu cấp trên lục địa đều truy tìm chúng khắp nơi, một khi có tin tức liên quan đến Thần Châu truyền đến tai họ, họ sẽ bất chấp tất cả để có được Thần Châu, không có sẽ không bao giờ từ bỏ mục đích.
Nhìn vào mắt của Huỳnh Vân, Lương Thành dừng một chút, rồi thở ra:
– Haiiii… Hiện tại đệ đã hiểu vì sao ta dặn đệ không được nói cho người khác rồi phải không, cho dù là người nhà cũng không thể nói, nếu như những gia tộc và giáo phái siêu cấp kia phát hiện, đệ cùng người nhà cũng sẽ gặp tai ương.
Nghe những lời của Lương Thành, Huỳnh Vân cũng sửng sốt, nàng không ngờ rằng hai viên ngọc trong cơ thể mình lại có lai lịch như vậy, điều này thật sự rất bất ngờ.
Kiềm chế cảm xúc của mình, nàng hỏi Lương Thành:
– Kinh ca, vậy những viên ngọc đó hẳn là có tên riêng đúng không?
Lương Thành gật đầu đáp:
– Đúng là những viên ngọc này đều có tên riêng, những viên ngọc này đều là linh vật được sinh ra khi mới khai thiên lập địa, mỗi viên ngọc đều có linh trí của mình.
Lương Thành dừng một chút, nhìn vào mắt Huỳnh Vân nói:
– Mà hai viên ngọc trong cơ thể đệ, nếu ta đoán không lầm, viên ngọc trong đan điền của đệ chính là Địa Diêm Châu sinh ra từ Địa Diêm Ma Sơn, được xưng là Cửu Trọng Luyện Ngục, đứng thứ mười sáu trong mười tám viên Thần Châu. Còn trong đầu của đệ, ta nghĩ đó hẳn là Thuồng Luồng Ma Châu có lực lượng nuốt chửng và tính âm lạnh. Nó là thánh vật của tộc Thuồng Luồng trong Tứ Ma Thú, được xếp thứ mười lăm. Thật không ngờ nó lại chui vào người của đệ, đúng là không thể tin được.