Xếp hạng
Tác giả
Thể loại
Tình trạng bản gốc: Hoàn 129 chương + 6 phiên ngoại
CP: Bác sĩ khoa chỉnh hình – Tam kim ảnh hậu (Đại lão nghiên cứu khoa học IQ cao, tình cảm trì độn VS thần tượng quốc dân xinh đẹp trêu người)
Văn án
Làm một Ảnh hậu nổi tiếng trong giới giải trí, kinh qua bao sóng gió mới lên tới địa vị hiện tại, Thẩm Dĩ Hạ cũng không nghĩ tới bản thân trước giờ tính tình thanh lãnh, không quá tha thiết, đam mê điều gì, vậy mà lại rung động vì một bác sĩ.
Nếu là tình cảm lẫn nhau thì cũng dễ tiến tới, khổ nỗi, người kia say mê y học, chăm chú sự nghiệp, cũng không quan tâm tình tình ái ái, Thẩm Dĩ Hạ chỉ có thể bất đắc dĩ mở ra hành trình truy đuổi vợ màu mè, đủ cách thức mà thôi.
Đồng nghiệp đều nói Dịch Thế An là trời sinh có khiếu bác sĩ, thông minh lại chuyên chú, bất cứ lúc nào đều thấy biến không sợ, chính là tính tình thật sự quá buồn bực, luôn luôn tránh xa người ngàn dặm.
Thẩm Dĩ Hạ cũng cảm thấy cô là “Tiểu quả hồng” quá chát, vừa xót vừa tê. Nhưng nàng chờ được, nàng cũng có đủ tự tin che chở nó.
Nàng xác thực làm được rồi, Dịch Thế An – người làm 5 ca phẫu thuật liên tục đều mặt không đổi sắc, ba phen mấy bận bị nàng trêu chọc mặt đỏ tới mang tai, nhịp tim bất ổn.
Đợi đến khi “Quả hồng” được dốc lòng chăm sóc đã chín mọng, Thẩm đại ảnh hậu lại bắt đầu né, nàng sợ, nàng sợ lưu ngôn phĩ ngữ làm vấy bẩn cái người mặc áo blouse trắng thần thánh kia.
Cho đến ngày ấy, Thẩm Dĩ Hạ người có thể phân biệt rõ ràng giữa trong và ngoài bộ phim lúc quay chụp vai diễn thân mật lại liên tiếp NG, trong đầu tràn ngập hình ảnh Dịch Thế An ôm chặt nàng khi nàng đang thất thố, nàng không nhịn được, đêm đó liền tìm tới cửa thề phải đem người ăn xong lau sạch, ai ngờ được đúng là “Dê vào miệng cọp”.
*
Lúc thổ lộ, cô nói: Chúng ta ở mùa hè gặp nhau, mùa thu hiểu nhau, chị nguyện ý cùng em ở mùa đông này yêu nhau không?
Nàng hỏi: Còn mùa xuân ở đâu?
Cô đáp: Chị chính là mùa xuân của em.
Về sau khi hợp pháp, cô nói: Mùa xuân đến, em nghĩ lấy thân báo đáp.
Về sau Thẩm Dĩ Hạ mới biết, lựa chọn nghề bác sĩ này là sự cứu rỗi đối với bản thân Dịch Thế An, mỗi lần cứu chữa một bệnh nhân, lòng cô mới có thể nhận lấy một chút an ủi. Cái gọi là cao lãnh, chẳng qua chỉ là khi còn bé vì bảo vệ chính mình mới đeo lên mặt nạ để đối xử với người bên cạnh, thời gian lâu dài bản thân cô đều không lấy nó xuống.
[Tiểu kịch trường]
Thẩm Dĩ Hạ toàn thân mềm nhũn nghe ngoài cửa sổ tích tích lịch lịch tiếng mưa rơi, tiến vào trong ngực Dịch Thế An làm ổ, trầm giọng nói: “Trời mưa.”
Dịch Thế An kéo chăn mềm tuột xuống lên thu hẹp khoảng cách, ôn nhu: “Ân, nhưng nó nghe không hay bằng thanh âm của chị.”
Thẩm Dĩ Hạ ngẩng đầu hung ác trợn mắt, liếc nhìn cô, yếu ớt nói: “Em thay đổi rồi, miệng đầy lời cợt nhả.”
Dịch Thế An chỉ cười khẽ, nhìn thẳng người trong lòng, ánh mắt nghiêm túc kể ra: “Trước kia em không hiểu cái gì là tình yêu, cũng sẽ không biểu đạt. Hiện tại em muốn nói cho chị, em yêu chị, mỗi thời mỗi khắc đều rất yêu chị. Không phải lời cợt nhả, là lời thật tâm.”
Bác sĩ giai đoạn trước bản thân chậm nhiệt chậm nhiệt không liên quan đến vấn đề chức nghiệp xin đừng coi là thật.
Nội dung nhãn mác: Cường cường, tình hữu độc chung, trời đất tác thành, giới giải trí.
Tìm kiếm từ khóa: Nhân vật chính: Thẩm Dĩ Hạ, Dịch Thế An | Nhân vật phụ: Thập Thất, Lộ Giản, Kỷ Lan chờ | cái khác:
Một câu giới thiệu vắn tắt: Ảnh hậu xinh đẹp yêu thích trêu chọc bác sĩ cao lãnh
Lập ý: Không quên tâm nguyện lúc đầu mới có được thủy chung (2)
(1)Từ này ở bản QT là hoa thức, khi tra từ điển mình thấy nó là mến (fancy). Mong các bạn góp ý giúp mình.
(2)Câu này ở bản QT là không quên sơ tâm phương đắc từ đầu đến cuối. Mình nghĩ nó lấy từ câu BẤT VONG SƠ TÂM PHƯƠNG ĐẮC THỦY CHUNG.
Bất: Trạng từ, dùng để phủ định, nghĩa là chẳng, không. Ví dụ: Bất an, bất công, bất hiếu, bất minh, bất trung…
Vong: Động từ, nghĩa là quên. Ví dụ: Vong ân, vong bản, vị quốc vong thân (vì nước quên mình)…
Sơ: Tính từ, nghĩa là ban đầu. Ví dụ: Sơ cấp (bậc đầu tiên), sơ thứ (lần đầu)…
Sơ tâm: Tâm nguyện lúc ban đầu.
Phương: Trạng từ, nghĩa là mới, rồi mới.
Đắc: Động từ, nghĩa là đạt được, lấy được, có được.
Thủy chung: Từ đầu tới cuối.
Vậy, câu này có nghĩa: Không quên cái tâm nguyện đã khởi phát lúc ban đầu thì mới thành tựu trọn vẹn được việc làm.