Chương 59: Vén màn(1)
Cô ta vội vàng đẩy người đàn ông, rời khỏi người anh ta, lùi ra xa
“Anh là ai? Lục Vĩ Thành đâu?” Lăng Mộng Khiết hoảng hốt
Người đàn ông vừa mới tỉnh dậy, trên người không có một mảnh vải bị chiếc chăn che đi một nửa, chỉ để lộ cơ thể cường tráng ở bên trên. Anh ta uể oải, dường như không quan tâm đến Lăng Mộng Khiết, lười biếng đáp
“Quên tôi rồi sao, tối hôm qua hai ta còn vui vẻ mà”
Lăng Mộng Khiết trợn mắt lên, cô ta đã không giữ được bình tĩnh lấy chăn quấn lên người mình dùng gối ném vào người đàn ông. Anh ta bị gối ném vào mặt, đang còn buồn ngủ thì tỉnh lại hẳn, anh ta tức giận nhìn Lăng Mộng Khiết
“Cô làm loạn cái gì đấy?”
“Sao anh dám ở đây? Lục Vĩ Thành đâu?”
“Lục Vĩ Thành? Ha, cô mơ tưởng gì đấy, anh ta giờ đang ở cùng vợ mình”
“Sao… sao có thể chứ, rõ ràng… rõ ràng tối hôm qua là anh ấy mà”
“Sao? Ý cô tối hôm qua cô dụ Lục Vĩ Thành uống rượu có bỏ thuốc rồi sai người giả vờ là vợ anh ta đưa thẻ phòng rồi đến ở đây cùng cô phải không?”
“Sao.. sao anh có thể..?”
Lăng Mộng Khiết trơ mắt nhìn anh ta, vẻ mặt không thể tin nổi. Chuyện đó chỉ có mình cô ta và người kia biết thôi, tuyệt đối không có người thứ ba. Tại sao tên này lại biết? Hắn là ai?
Bỗng cánh cửa phòng khách sạn được mở ra. Một loạt phóng viên đến, họ nhìn cảnh tượng trước mắt, quần áo hai người vứt dưới nền nhà, hai người ngồi trên giường không một mảnh vải che thân. Lăng Mộng Khiết hốt hoảng lấy chăn che lại người mình, thật không ngờ kế hoạch lại bị phá hỏng bởi tên điên này.
“Ra ngoài ra ngoài”
Phóng viên làm như không nghe thấy, họ chỉ quan tâm đến việc chụp ảnh. Người đàn ông thản nhiên cho họ chụp, còn Lăng Mộng Khiết vừa che mình vừa lấy gối ném phóng viên. Chụp được một lúc thì phóng viên ra ngoài ngay, không khí mờ ám đó không ai ngu ngốc ở lại.
Sau khi phóng viên đi, Lăng Mộng Khiết vừa khóc vừa ôm chặt chăn.
“Khóc cái gì? Hôm qua chơi đùa chưa đủ sao? Muốn tiếp à? Hôm qua cô sung sức lắm đấy”
“Câm mồm”
Nhớ lại hôm qua chỉ khiến Lăng Mộng Khiết buồn nôn, cô ta tưởng đó là Lục Vĩ Thành nên không ngừng thân mật thậm chí còn phát ra những âm thanh mà cô ta nghĩ lại vẫn thấy kinh tởm. Cô ta khẽ chửi thề trong lòng.
Người đàn ông nhếch mép, cơ thể trần như nhộng bước xuống. Anh ta mặc lại đồ rồi rời đi. Trước khi rời đi thì có liếc qua Lăng Mộng Khiết.
“Đêm qua tuyệt lắm đấy”
“Thằng khốn, biến đi”
Người đàn ông kia cũng không ở lại nữa, anh ta bước đi không thèm nhìn cô ta. Lăng Mộng Khiết định thần lại một hồi thì mặc quần áo lên. Cô ta hoảng hốt gọi điện thoại cho ai đó. Nhưng phía bên kia không thèm bắt máy.
Chỉ trong giây lát, tin tức đã lan rộng:”Người thừa kế nhà họ Lăng và một người đàn ông lạ mặt ngủ với nhau ở khách sạn”.
Tại nhà họ Lăng, người đàn ông vội vàng chạy vào
“Phu nhân, có chuyện lớn rồi”
Tô Nguyệt nhận lấy chiếc laptop của người đàn ông. Bà ta sau khi nhìn vào thấy tin tức đầu trang thì mở to mắt lên
“Tại sao lại có chuyện này? Gọi Mộng Khiết về đây”
Phía Lăng Mộng Khiết, chuông điện thoại cô ta reo lên. Thấy cái tên kia hiển thị, cô ta không khỏi sợ hãi. Cô ta lấy hết mọi can đảm để bắt máy:”M.. mẹ ạ”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói lạnh lùng của người phụ nữ:”Về nhà ngay”
Ở một nơi nào đó, người đàn ông sau khi rời khỏi Lăng Mộng Khiết. Anh ta đến một con đường bị bỏ hoang, không có một bóng người nơi đây. Đi một lúc, rẽ phải thì đến một căn biệt thự đã cũ. Xe dừng lại ngoài cổng, anh ta bước vào đã có người nhận ra.
Người đàn ông lướt qua mấy người giữ cổng để đi vào trong. Nghe thấy tiếng bước chân, người trong kia đoán được đó là ai nên chỉ nhắm mắt tựa vào ghế
“Cảm ơn thiếu chủ đã tặng cho tôi một món quà, tôi chơi chán rồi”
Thiếu chủ trên ghế nhắm mắt không nói gì, khẽ cười. Thấy mình không được đáp lại, anh ta tiếp tục hỏi
“Tôi vẫn không hiểu rõ ràng ngài hận Lục Vĩ Thành đến thế vậy tại sao lại giúp hắn chứ?”
Thiếu chủ vẫn im lặng, không đáp
“Chẳng lẽ…là vì cô gái kia. Là cô gái mà ngài luôn tìm kiếm sao?”
“Giang Hạo, chuyện này không liên quan đến ngươi. Hoàn thành việc rồi thì đi làm việc khác đi”
“Tôi vẫn không thể hiểu được, tại sao ngài không cướp cô gái kia từ tay Lục Vĩ Thành về đi. Ngài còn chần chừ gì nữa”
“Chưa phải là thời điểm thích hợp”
Giang Hạo nhìn thiếu chủ, ánh mắt xen lẫn sự khó hiểu. Anh ta không biết thiếu chủ đang tính toán điều gì.