Chương 37: Vị vua ngầm của đất Nam Hà
“Về rồi à” Anh nghe tiếng động bèn nhìn sang phía bên cạnh
“Vâng, em mới từ nhà Uyển Đình về”
“Sau này có đi đâu nhớ báo anh đón về, buổi tối đi đường nguy hiểm”
“Em lớn rồi, đâu phải là con nít”
“Ừ lớn rồi, nên mới lo”
Anh xoa đầu cô, Thẩm Nhã Tịnh ngơ ngác, lớn mới lo là ý gì.
Bỗng Lục Vĩ Thành vòng tay qua cổ cô, trên cần cổ trắng xinh đẹp xuất hiện một thứ.
“Dây chuyền này? ” Thẩm Nhã Tịnh ngẩng đầu hỏi
“Tặng em, xem như là quà đính hôn đi. Đợi khi cưới, anh tặng em cái khác” Anh nhìn cô ôn nhu nói
Chiếc dây chuyền sapphire màu xanh quý hiếm này được bao quanh bởi 24 viên kim cương nhỏ. 24 viên này tượng trưng cho số tuổi của cô, mỗi viên kim cương nhỏ đều được đính chặt có thể nhìn rõ nó sáng tới cỡ nào.
Mặt trong của viên sapphire có viết tên Thẩm Nhã Tịnh, là kiểu viết tắt theo tiếng Anh. Không cần hỏi Thẩm Nhã Tịnh cũng đoán được trị giá của vòng cổ này, mỗi chiếc kim cương nhỏ đều có giá trị rất lớn.
Thẩm Nhã Tịnh trước đây cũng hay tìm hiểu về trang sức. Cô biết có một nhãn hiệu nổi tiếng nhưng sản phẩm bán ra có giới hạn, ông chủ của họ là một người bí ẩn không thích lộ diện ra bên ngoài. Nhãn hiệu này khách hàng không có quyền chọn, chỉ có họ mới được chọn khách hàng.
Đặc trưng của nhãn hiệu này là xa xỉ, đắt đỏ, độc đáo. Nếu nói về những điều đó thì chiếc dây chuyền này cũng giống như bao chiếc nhẫn, dây chuyền khác nhưng một điểm đặc biệt mà Thẩm Nhã Tịnh thấy đó là được khắc tên bên trong mặt đá mà không làm hư đá ngược lại còn dễ thấy ở bên ngoài. Không nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là chiếc nhẫn thuộc nhãn hiệu kia.
Chiếc dây chuyền này được chính Lục Vĩ Thành đặt người làm, đó là một chuyên gia có tiếng ở Anh. Mời được người này khó còn hơn lên trời, không phải ai có tiền cũng có thể mời được.
“Không thích sao?” Lục Vĩ Thành khẽ cúi đầu nhìn cô hỏi
“Không… Không phải, chỉ là nó xa xỉ quá”
“Anh còn sợ nó tầm thường đấy”
“Thế này mà là tầm thường. Lục Vĩ Thành anh cũng thật là phung phí quá đó”
Chiếc dây chuyền có một không hai trên thế giới mà anh còn bảo là tầm thường. Vậy thứ gì trong mắt anh mới là không tầm thường đây?
“Tặng cho em sao gọi là phung phí được? “
“Một chiếc dây chuyền này đủ để em sống cả ba đời mất”
“Chẳng phải em còn có anh nữa sao?”
Phải, cô còn có Lục Vĩ Thành – một cây ATM hình người chính hãng. Đừng nói là sống ba đời, cô còn có thể sống nhiều hơn thế nữa.
Nhưng sống trên đống tiền như vậy thì rất áp lực. Riêng đống tiền nhà họ Thẩm cho cô đã khiến cô ngộp thở rồi nay lại được tặng kèm thêm Lục Vĩ Thành. Thẩm Nhã Tịnh đời này sống ngập trong tiền tài, phú quý mất thôi.
Người ta ước sống một cuộc sống như thế còn Thẩm Nhã Tịnh thì đang lo lắng liệu mình có tiêu được hết số tiền đó trước khi chết hay không.
“Người làm ra chiếc nhẫn này là Henry Waston?”
“Ừ”
Henry Waston là ông chủ bí ẩn của thương hiệu mà làm ra chiếc dây chuyền đính hôn của Lục Vĩ Thành dành cho Thẩm Nhã Tịnh.
“Sao anh mời được ông ấy vậy?”
“Ông ấy là bạn anh”
“Bạn anh?”
“Ừ, hồi anh ở bên Mỹ có giúp ông ấy. Đây là quà cưới ông ấy tặng chúng ta”
“Ồ thật vinh dự”
Khóe mắt Lục Vĩ Thành hiện lên ý cười:”Ông ấy bảo mình thật vinh hạnh khi làm dây chuyền tặng em đấy”
Thẩm Nhã Tịnh ngạc nhiên:”Thật sao?”
“Nếu em thích thì sau này có dịp anh đưa em gặp ông ấy”
“Thích ạ”
Lục Vĩ Thành khẽ cười, hiếm khi thấy cô ngoan ngoãn vui vẻ như vậy. Anh thích nhất là dáng vẻ vô ưu vô lo này của cô.
Thẩm Nhã Tịnh rất thích dây chuyền này nhưng cô lại không nỡ đeo vì thế cô đành cất đi chờ dịp thích hợp.
“Sắp tới anh có tham gia một bữa tiệc, em đưa anh đi chọn đồ nhé” Anh ôm cô vào lòng dịu dàng nói
Thẩm Nhã Tịnh được anh ôm trong lòng thì thích thú cọ cọ cả người vào lòng anh, cô ngước lên nhìn anh nói:”Vâng”
Thật ra Lục Vĩ Thành không thiếu đồ, đồ hiệu, đồ sang, đồ xịn anh không thiếu. Chẳng qua là lấy cớ để có thời gian với vợ mà thôi.
Thẩm Nhã Tịnh cũng biết đồ anh không thiếu chỉ là cô thấy mấy bộ đồ anh mặc toàn tông màu tối đen, bộ nào cũng như nhau dù nó được thiết kế hình dáng khác nhau, chất vải xịn xò đắt đỏ. Cô thấy Lục Vĩ Thành nên thay đổi phong cách một chút thì ổn hơn. Vì thế cô cũng đồng ý đi chọn đồ giúp anh.
Họ đến trung tâm thương mại The Rainbow Royal. Đây là trung tâm thương mại lớn nhất Nam Hà dành cho giới thượng lưu, người đến đây phải xuất thẻ được nhân viên cung cấp trước đó. Mà muốn được cung cấp thẻ thì thu nhập hàng năm của một người phải là khoảng 78.281 USD. Vì thế những người đến đây toàn là doanh nhân, tỉ phú, siêu sao quốc tế, chủ doanh nghiệp lớn. Những người bình thường hoàn toàn không được đặt chân đến đây, họ chỉ có thể nhìn thấy từ bên ngoài mà thôi.
Chủ trung tâm thương mại này là một tỉ phú nước ngoài, ông ta đến Nam Hà khoảng nhiều năm về trước. Ông ta đã dành vốn đầu tư siêu khủng để thành lập trung tâm thương mại này nhưng không biết vì lí do gì mà đã bán The Rainbow Royal cho người khác.
Thật tò mò không biết ai là chủ sở hữu của nó, nói đến chủ nơi đây chắc chắn phải là người không chỉ có tiền mà phải có quyền mới có thể buộc vị tỷ phú kia phải bán đi như thế. Ở trong nước có mấy ai có khả năng đó?
Thẩm Nhã Tịnh khẽ nhìn sang Lục Vĩ Thành. Nếu nói cả nước thì cô không chắc chắn bởi vì còn có một người ở Nam Kinh cũng có khả năng đó. Nhưng nếu ở Nam Hà thì ngoài Lục Vĩ Thành ra còn mấy ai? Lục Vĩ Thành là vị vua ngầm của đất Nam Hà này? Ai có quyền lực hơn anh nữa? Nghĩ đến đây Thẩm Nhã Tịnh tự hỏi liệu chủ mới của trung tâm thương mại này có phải là anh không?