Xếp hạng
Tác giả
Thể loại
Ôn Trúc Sâm – một thiếu niên mắc chứng sợ giao tiếp nặng bỗng xuyên không, trở thành phản diện yếu đuối chết sớm trong một quyển sách sảng văn vả mặt. Nguyên chủ là một cậu chủ giả được gả vào nhà họ Cung với mục đích ăn cắp bí mật thương nghiệp. Sau khi bị chồng phát hiện những hành vi đáng xấu hổ của mình thì cậu ta đã bị đuổi đi ngay, lúc về nhà mẹ đẻ lại bị anh cả mắng là đồ vô dụng rồi đuổi ra khỏi nhà, cuối cùng chết bệnh nơi gầm cầu. Sau khi Ôn Trúc Sâm có được cuộc đời mới, cậu lười để ý tới mấy chuyện tranh quyền đoạt lợi thô tục này, dứt khoát đặt bút ký tên xuống hợp đồng tham dự show thiếu nhi, rồi ung dung dắt theo chú nhỏ Đỉnh Đỉnh mới bốn tuổi của nhà chồng đi quay show… Nhờ những năm tháng bị bệnh của kiếp trước, thái độ của Ôn Trúc Sâm với cơ thể mảnh mai yếu đuối của kiếp này là: Nằm được là nằm, tuyệt đối không nỗ lực phấn đấu làm gì. Trong chương trình, các nhóc tì khác cố gắng thi đấu chỉ vì mong được nghe một câu khen ngợi của bố, còn Ôn Trúc Sâm thì ra sức can ngăn chỉ mong Đỉnh Đỉnh có thể “nằm chờ sung rụng”…
“Chú nhỏ, chú nhỏ à, đừng cố quá, chú ý giữ gìn sức khỏe đấy.”
“Cũng được sương sương rồi đó chủ nhỏ, mau tới đây nghỉ một lát đi.”
Thậm chí tới cả khu bình luận cũng phải bật cười vì hai chú cháu nhà này:
[Bảo một đứa nhỏ bốn tuổi nhớ giữ gìn sức khỏe… ha ha ha]
[Nó sai sai mà sao tui thấy đáng yêu ghê nơi.]
[Trời đất quỷ thần ơi, đúng là một tổ hợp kỳ lạ ha ha ha.]
Đỉnh Đỉnh dõng dạc vung tay lên trời: “Ngoan, chú nhỏ mua đồ ngon cho cháu ăn.”
“Cháu trai mau lui ra sau, hôm nay chú nhỏ sẽ giành quán quân cho cháu xem!”
[Ha ha, chú nhỏ à, chú mới bốn tuổi thôi, có cần ăn nói thành thục như vậy không!]
[Đây là thứ tình nghĩa chú cháu kỳ quái lại mê người gì vậy?]
[Tui cũng muốn làm cháu trai của chú nhỏ.]
[Ai có thể từ chối một chú nhỏ bốn tuổi ngang tàng như thế chứ?]
Ở quán nhậu, Đỉnh Định đang say “sữa” nói: “Nghe chú nhỏ khuyên một câu này, cháu trai cả của chú không xứng với cháu đâu, chờ đó, chú nhỏ sẽ tìm cho cháu một mối tốt hơn ~”
Ôn Trúc Sâm ngại ngùng lắc tay: “Ây dà, sao mà được chứ?”
Cung Chỉ ngồi bên cạnh nghe không sót một chữ kiểu: “???”