Chương 62
Ragdoll nhìn rắn nhỏ vài giây, há miệng run rẩy bỏ nắm lông trong lòng ra, ánh mắt nguy hiểm lúc này mới biến mất.
Tại sao trên đời có thằng nhóc dữ như vậy chứ.
Quan trọng là Nắm Lông dễ thương đến vậy, sao con của cậu ấy có thể dữ dằn vậy, chắc chắn không phải con ruột!
Ragdoll oán thầm trong lòng, nó không dám để lộ bất kì biểu cảm nào lên mặt. Nó cúi đầu liếm chân, cẩn thận hỏi: “ID kênh livestream của cậu là gì?”
Sau này nó nhất định sẽ đón xem kênh livestream của cậu mỗi ngày.
Cục lông đáng yêu như vậy, sao có thể bỏ qua được.
Yến Tháp đã sớm quen với chuyện ra đường gặp ai cũng bị hỏi ID kênh livestream. Cậu đọc cho ragdoll, ragdoll tìm trên quang não, tìm xong rồi mới biết fans của Nắm Lông quá trời.
Hơn nữa còn đang livestream.
Nhận ra điều nó, ragdoll ngẩng đầu nhạy bén phát hiện máy quay nho nhỏ trên không trung. Ragdoll nhích lại gần Yến Tháp, vẫy tay với máy quay: “Chào mọi người nhé!”
Đây chỉ như câu chào thông thường mà thôi.
Nhưng có thể khiến khán giả xem livestream ghen tị chết đi được.
[Nắm Lông gọi tôi về nhà ăn cơm: Không được, tôi không nhịn được nữa!! A a a tại sao tôi làm fans Nắm Lông lâu như vậy vẫn chưa được gặp mặt Nắm Lông! Mà con ragdoll này lại đầu tiên dị hả a a a!]
[Một bé lười: Hồi nãy cô ta còn được nắm tay Nắm Lông đó!! Tôi ghen tị chết đi được!!]
[Touvy: Tức run người, khi nào tôi mới được gặp Nắm Lông hu hu hu hu hu!]
[Elizabeth nổi tiếng: Nó lấy le đó!! Tôi không phục!]
Ragdoll cúi đầu nhìn làn đạn chạy vèo vèo, nó đã có thể hoàn toàn buông bỏ rầu rĩ trong lòng. Cảm giác được người khác hâm mộ và ghen tị này quá tuyệt! Nó quyết định, hôm nay chính là ngày may mắn của nó!
Yến Tháp không biết mấy chuyện ầm ĩ này của bọn họ, cậu chỉ đến xem ragdoll có bị gì hay không thôi, nếu đã không sao nữa thì cậu phải về, bên kia còn hai nhóc con với Tiểu Thất đang chờ.
“Xin lỗi, tôi phải về rồi.”
Yến Tháp bế rắn nhỏ đang bất mãn vì bị khinh thường trên đầu trong tay, nói.
Nghe cậu bảo mình phải đi, ragdoll mất mác nhìn cậu: “Không ăn chung được hả?”
Vất vả lắm mới gặp được cậu, không biết sau này còn cơ hội hay không, ragdoll không cam lòng chia tay tại đây.
Yến Tháp: “Bên tôi không được…” Cậu vuốt ve rắn nhỏ, do dự nói: “Món của cô chưa lên, nếu cô không chê thì sang phòng của bọn tôi ăn chung nhé?”
Lời còn chưa dứt, ragdoll nhanh chóng được bơm đầy máu. Nó nhảy lên, ngay cả biến thành người cũng lười, hỏi thẳng: “Cậu ở đâu?”
Nom rất vội vàng.
Bộ dạng hơi xù lông trông rất đáng yêu, nhìn như cục bông mềm mại ấy. Ánh mắt của Yến Tháp dừng lại trên bộ lông kia một hồi, mấy giây sau mới tiếc nuối dời mắt.
Trông có vẻ vuốt rất sướng nhưng khi nãy cậu đụng vào, lông khá cứng, còn hơi xù xì, không giống lông của mèo con.
Nghe nói đây là thực trạng của người thú trưởng thành, đây là lần đầu Yến Tháp chỉ biết ở nhà chơi với con nít nhận biết thực trạng này.
Tất cả lông biến thành gai cứng, chỉ có thể nhìn chứ không thể vuốt?
Haizzz, may mà còn có con nít, nếu không cậu biết vuốt ai đây, tự vuốt bản thân à?
Quả thật cậu vuốt cũng rất sướng, nhưng cậu không phải biến thái, Yến Tháp tự vuốt ve bản thân cũng chẳng có mấy cảm giác.
Ngoại trừ khi xoa mặt, đây là công việc làm sạch lông mỗi ngày của cậu, làm sao có thể gọi đây là vuốt ve.
Sau khi nói với ragdoll phòng cậu ở kế bên, ragdoll lập tức giơ chân muốn chạy sang. Lúc này nó mới nhớ Yến Tháp chưa đi nên buông móng xuống, giả vờ hỏi: “Cậu tính đi đường nào về?”
Nó nhìn cái cửa nhỏ kia.
Nghe nó hỏi, đám cá heo bị ngó lơ nhao nhao.
“Hiển nhiên là đi đường của bọn tôi rồi!”
“Nắm Lông thông minh quá, còn tìm được cái cửa này.”
“Livestream của Nắm Lông xịn quá đi éc éc éc!”
Lúc Yến Tháp đọc ID phòng livestream cho ragdoll, đám cá heo này cũng nghe thấy. Bọn nó hành động nhanh chóng, sau khi tìm được ID của cậu thì follow liền tay.
Nghe Yến Tháp phải về, hiển nhiên bọn nó sẽ tiễn cậu về tận phòng riêng rồi, thuận tiện nghía căn phòng kia luôn.
Mấy con cá heo nhìn nhau, quyết định xong xuôi. Bọn nó vây quanh Yến Tháp đẩy cậu đến cửa: “Hiển nhiên Nắm Lông phải về bằng đường cũ rồi, hẹn gặp lại ở bên kia nhé ~”
Ragdoll không kịp nhìn thêm một chút thì Yến Tháp đã bị mấy con cá heo kéo đi. Nó vội vàng chạy sang phòng bên cạnh.
– –
Cậu chủ nhỏ đi được một lúc mà vẫn chưa về, Tiểu Thất nhìn hai nhóc con chỉ biết ăn trong phòng. Thân là người máy, lần đầu nó có cảm giác cạn lời.
Nghe có tiếng gõ cửa, Tiểu Thất không mở ra ngay mà ấn nút nhìn màn hình, ngoài cửa chỉ có một con mèo Ragdoll hơi lớn.
Là loại lông xù cậu chủ nhỏ thích nhất.
Nhưng có vẻ không vuốt được.
Cho nên vấn đề là, con này muốn vào đây ư?
Tiểu Thất suy nghĩ một chút, đánh giá con Ragdoll lớn nhưng yếu xìu ngoài cửa.
Nó quyết định ngó lơ.
Mới nhảy xuống ghế, nó bỗng thấy Yến Tháp đã quay về. Cậu nói: “Tiểu Thất, nếu ở ngoài có cô Ragdoll nào gõ cửa thì nhớ mở nhé.”
Tiểu Thất đã nhìn Ragdoll được mấy phút gật đầu, mở cửa cho con mèo gấp gáp đến mức cào cửa ngoài kia.
Cửa mở, mèo xông vào, nếu không phải Yến Tháp đang ngâm trong nước thì chắc cô nhào luôn lên người cậu rồi.
Dù sao cũng là mèo đắt tiền, ragdoll thoát khỏi trạng thái háo hức. Cô từ tốn đến băng ghế, ngó lơ đồ ăn trên bàn, tò mò đánh giá hai nhóc con còn lại trong phòng.
Nhóc trắng đen đang gặm xương rất vui, chỉ có bé báo tuyết phát hiện ragdoll. Nó quay đầu nhìn, bé báo tuyết meo một tiếng, dữ dằn giơ chân.
Dù gì ragdoll cũng là người thú trưởng thành, làm sao có thể bị nhóc con này dọa.
Huống chi bé báo tuyết đáng yêu như vậy, mắt ragdoll sáng bừng.
Không hổ là bé con của cục bông, đứa nào đứa nấy xù lông.
Yến Tháp: “Cô muốn ăn gì thì gọi đi, tôi đãi.”
Ragdoll lắc chân, chỉ vào bàn hải sản: “Cậu thích ăn cái này hả?”
Yến Tháp gật đầu, thuận tiện mang vỏ sò trong túi ra, trước khi gõ báo cho ragdoll một tiếng: “Xin lỗi, chắc sẽ hơi ồn chút.”
“Cậu cứ tự nhiên, cậu muốn mở vỏ sò à?” Ragdoll nhấn xuống cái nút gần như trong suốt trên bàn,có ngăn kéo nhỏ được đẩy ra, bên trong là vài dụng cụ tách vỏ.
Cô lấy một cái ra.
“Cậu lấy cái này mà mở, tiện lắm.”
Ragdoll hơi ngạc nhiên vì cách mở sò của Yến Tháp hơi cổ. Dùng đá đập đến chừng nào mới xong chứ trời.
Cô không ngại ồn, nhưng cô sợ cục bông mệt.
“Không sợ ồn là được rồi, tôi xài thứ này quen rồi.” Yến Tháp mỉm cười với cục đá tròn lẳng trên bụng, đây là hòn đá cậu dùng từ lúc mới tập ăn, dùng nhiều năm rồi, bề ngoài bị cậu mài cho bóng loáng.
Không xài nữa phí lắm.
Yến Tháp cười với ragdoll, nói cô đói cứ ăn thoải mái, sau đó giơ chân cầm sò, nện xuống đá.
Lúc đập đôi khi con sò sẽ lệch sang một bên làm nước văng lên, Yến Tháp cố tình né rất xa, sợ nước văng trúng mấy cục bông trên bờ.
Nhìn thấy Nắm Lông lại ăn hải sản bằng cách này, fans đang xem livestream nhắm mắt, dỏng tai lắng nghe.
Rõ ràng chỉ là động tác bình thường mà thôi, thế nhưng âm thanh cậu tạo ra không ồn ào cũng không nhức nhối, có thể làm người xem ngáp, nắm xuống, được “tiếng ồn” này ru ngủ.
Rõ ràng nhất là ragdoll.
Đây là lần đầu nó nghe thứ âm thanh này, còn chưa được một phút, nó đã chuyển từ nhìn chằm chằm sang gà mổ thóc, đầu cứ gục xuống từ từ, thiếu chút nữa đập mặt xuống bàn.
Yến Tháp ăn rất vui, thỉnh thoảng còn đút cho rắn nhỏ.
Chỉ cần Yến Tháp đút, rắn không thích ăn hải sản vẫn ăn ngon lành.
Đối với Yến Tháp mà nói, hải sản giống như hạt dưa, càng ăn càng nghiền. Bây giờ cậu có thể ăn hàng trăm con trong vòng một tiếng, càng ăn càng thích. Trên bàn có khá nhiều loại hải sản cậu chưa thấy bao giờ, có một loại có cách ăn rất thú vị, chỉ cần kề miệng vào khe hở sau đó hút một cái là có thể hút được thịt của nó ra. Thịt của nó giống thạch rau câu, mềm mại trơn tuột.
Cảm giác cắn rất mềm, vị cay cay.
Yến Tháp chắc chắn loài hải sản này chỉ được làm sạch chứ không được tẩm ướp hay chế biến.
Hương vị nguyên thủy đọng lại ở răng môi, Yến Tháp nhanh chóng xử hết dĩa hải sản, thè lưỡi liếm chân theo bản năng. Lưỡi đi được nửa đường, cậu cứng người, không dám nhìn làn đạn, chỉ dám lén lút liếc máy quay trong không trung một cái, thở phào.
Chỉ cần không quay cảnh cậu liếm chân là được.
Livestream:
[Touvy: Nắm Lông đáng yêu quá, bọn tôi thấy hết rồi! Tôi còn cap màn hình nữa! Nếu cậu không hối lộ tôi, tôi sẽ cho tất cả mọi người thấy màn thè lưỡi liếm chân của cậu!]
[Nắm Lông gọi tôi về nhà ăn cơm: Bên trên hèn hạ quá! Làm tốt lắm!]
Bọn họ trêu ghẹo Yến Tháp trên làn đạn, Yến Tháp chọn cách mắt không thấy tim không đau, chỉ cần cậu không nhìn làn đạn tức là cảnh cậu liếm chân không bị ai thấy.
Hu hu hu làm sao có thể làm mấy hành động vô tri như vậy trước mặt con nít được. Đôi mắt Yến Tháp lay động, liếc ba cục bông vô tri vô giác trên bở, thở phào cái nữa.
Đỉnh đầu bỗng nhiên bị ai vỗ nhẹ, là rắn nhỏ.
Rắn nhỏ thè lưỡi, cúi đầu nhìn cậu, trong mắt là sự cưng chiều không biết từ đâu ra.
Yến Tháp giơ chân lấy nó xuống, nhéo nó: “Không biết lớn nhỏ.”
Chóp đuôi rắn nhỏ quấn cổ chân cậu, quyết không từ bỏ. Yến Tháp hết cách với nó.
“Cựa quậy một hồi mà xỉu thì anh không biết đâu đấy!”
Rắn nhỏ chôn đầu trong chân Yến Tháp, bộ dạng từ chối giao tiếp. Nếu cậu còn ăn hải sản nữa, sợ là đám fans đang thèm khát xem livestream kia sẽ vọt đến đây bắt Nắm Lông mất thôi.
Yến Tháp thở dài, quyết định dùng chân khác gõ, làm một hồi, cậu phát hiện thế này cũng được, cũng không làm dơ chân còn lại.
Ôi chao, rắn nhỏ chu đáo quá.