Livestream Nuôi Sắp Nhỏ, Tui Bị Bắt Debut - Ngạnh Thuý Hoa - Chương 60
Éc!
Nhóc cá heo ngẩng đầu, hưng phấn bơi vòng vòng. Nó chui vào cái lỗ hình vuông có vài con cá heo trưởng thành phục vụ thức ăn.
Lúc nhóc cá heo xuất hiện, hiển nhiên fans đang xem livestream thấy hết.
[Touvy: Cá heo!!]
[Một bé lười: Trời mé! Hình như tôi biết Nắm Lông đi ăn hàng nào nè hu hu hu, Nắm Lông giỏi quá đi! Nhất định phải ăn nhiều chút đó! Đồ ăn nơi đó hơi bị đỉnh!!]
[Elizabeth nổi tiếng: Cá?! Nắm Lông, cậu muốn đuôi cá không, loại cá có cả kho hải sản á!!]
[Nắm Lông gọi tôi về nhà ăn cơm: Tôi cũng đến đó ăn rồi. Đám cá heo kia rặt một lũ biến thái, Nắm Lông đến đó một mình có nguy hiểm quá không?!]
[Meo meo: Nắm Lông!! Đừng có tin lời đáo mất nết kia đó! Tin bọn họ không bằng tin tôi về chung nhà với Nắm Lông ╯╰ ]
[Than thở lại thở than: Bạn trên mơ à!
Làn đạn dè bỉu cá heo, còn có người đích thân miêu tả sống động kinh nghiệm của bản thân, làm một đám người thổn thức không thôi, xếp hàng chửi đám cá heo kia là đồ tệ bạc.
Hàng trăm ngàn từ ngữ đều chung một nghĩa —
[Ngũ Lục Thất: Nắm Lông đừng có cho bọn họ cái gì đó!!]
Không phải lần nào đám nam nữ cá heo này bắt chuyện cũng thành công, tuy nhiên người từ chối bọn họ sẽ nể mặt gương mặt của họ mà cho số liên lạc.
Chỉ cần đám cá heo đó có được số liên lạc, bọn họ sẽ quan tâm, bám rịt như chó bám xương. Sau đó, bọn họ được như nguyện.
Đám đó là cao thủ tình trường trời sinh.
Search thử chuyện tình yêu trên mạng, hết tám mươi phần trăm là về đám đó, ngược ngọt hội tụ, đủ biết mấy trăm ngàn bộ tiểu thuyết.
Mặc dù ai cũng biết thuộc tính tồi tệ đó của bọn họ, nhưng fans vẫn sợ Nắm Lông đơn thuần trúng chiêu.
Bọn họ không muốn Nắm Lông yêu sớm đâu!
Cả đám như ba mẹ già lo lắng cho con trai bé bỏng.
[Touvy: May quá, đây chỉ là một nhóc con thôi. Nhóc con đáng yêu lắm, nhưng Tháp Tháp sáng mắt trong mấy chuyện tình cảm này đấy ~]
Yến Tháp: “…Khụ.”
Cậu không ngờ tới thời đại vũ trụ rồi mà tiếng tăm của cá heo lại tồi tệ đến thế, cũng không bất ngờ lắm.
Fans không biết mấy con cá heo trưởng thành đến rồi, Yến Tháp nhìn cái lỗ nhỏ bên kia, đèn bên trong càng ngày càng sáng.
Tai như nghe thấy tiếng nhạc ầm ầm.
Cậu không biết mấy con cá heo lớn kia về hồi nào, nhóc cá heo cũng vào rồi, sao chưa khóa cửa lại.
Yến Tháp nghi ngờ không thôi. Cậu xoa mặt, lấy rắn nhỏ trên đầu xuống, túm một con cua. Do lười chạy đi chạy lại nhiều lần nên Yến Tháp nhét luôn con cua vào cái túi nhỏ ở cánh tay.
Bộ lông mềm mại che mất con cua cứ như nó chỉ là con bọ.
Đây là lần đầu tiên Yến Tháp để lộ cái túi này trước mặt fans. Loài rái cá bọn họ đều có cái túi này. Do lần nào bơi cũng tốn rất nhiều năng lượng, hai chân bắt được nhiều lắm là vài con nhím biển, nhiêu đó không đủ nhét kẽ răng rái cá, cho nên có cái túi này cũng đỡ hơn, bắt được sò thì có thể nhét vào trong, chỉ cần co người một chút đã có thể lấy nó ra.
Yến Tháp bỏ thêm năm sáu con sò vào, sau đó lại nhét thêm vài loại hải sản chưa từng thấy ở Trái Đất. Chóp mũi cậu cục cựa, Yến Tháp né máy quay, thè lưỡi liế móng.
Ừm…ngon quá!
Ngon muốn bay luôn!
Yến Tháp cảm thấy hành động của mình rất bí mật, hoàn toàn không biết máy quay cậu đang dùng là đời mới nhất, dù lơ lửng cố định một chỗ cũng có thể quay được 360 độ.
Tất cả đều thấy Nắm Lông lén lút như đang làm chuyện xấu, cẩn thận thè cái lưỡi hồng hào ra, liếm đệm thịt mềm mại.
Fans đang xem livestream:
[Touvy: A tôi chết rồi!!]
[Nắm Lông gọi tôi về ăn cơm: Mẹ nó! Mẹ nó! Để tôi liếm giúp cậu cho! Liếm liếm liếm!]
[Elizabeth nổi tiếng: Hành vi này cũng thật quá ha ha ha!]
[Ngũ Lục Thất: Bạn Nắm Lông này, mời bạn thành thật khai báo hành động vừa rồi, mẹ nó không phải chỉ là liếm chân thôi sao! — hu hu, nể mặt cậu đáng yêu đấy!]
Hình như Nắm Lông biết cả bọn đang cười mình nên chỉ liếm mấy cái rồi thôi, nhưng lại nhét thêm đồ vào túi.
Làn đạn nhìn đồ ăn biến mất khi vừa đặt lên bụng, rối rít gõ dấu chấm hỏi.
[Một bé lười: Đâu mất tiêu rồi? Không phải để trên bụng hả, đâu mất tiêu rồi, hải ly chấm hỏi?!]
[Touvy: Đáng yêu quá ha ha ha, thì ra còn có túi nửa hả. Cục cưng muốn để lại cho tôi phải không, tôi phi nước đại từ thư viện về ngay đây, cậu ở yên đó nhé!]
[Túi dơ: Kỳ diệu quá, rốt cuộc Nắm Lông là loài gì thế, sao không có trong từ điển sinh vật, kiến thức của tôi trả thầy trả cô hết rồi ư (gãi đầu nghi ngờ)]
[Nắm lông gọi tôi về ăn cơm: Quan tâm làm gì ~ Dễ thương là được rồi, mong rằng kiếp sau tôi sẽ đầu thai thành một cục bông đáng yêu, vuốt ve sướng tay thế này, à hú!]
Tiểu Thất thấy Yến Tháp chuẩn bị ăn nên nhìn xung quanh. Nó leo lên bờ, đi lại nhấn cái nút gì đó trên tường. Một màn hình ảo màu xanh lam lớn xuất hiện trong không trung, ban đầu màn hình hơi nhiễu sóng, sau dó logo kênh livestream xuất hiện bên góc trái. Do kế hoạch nâng đỡ người mới kia mà cái ô nhỏ bên dưới logo đang phát ngẫu nhiên video livestream của người mới, mỗi người ba mươi giây.
Yến Tháp ngẩng đầu, phát hiện trong cái khung hình vuông kia cũng có một con rái cá y chang cậu, ngơ ngác ngước đầu, trong tay là con cua với bộ càng siêu lớn, ngoài ra còn có vài làn đạn quét qua.
[Nắm Lông gọi tôi về ăn cơm: Nắm Lông! Bình chọn nhanh lên!]
[Một bé lười: Đáng yêu đáng yêu chết tôi rồi hu hu hu, xì xì xì tôi cũng muốn có!!]
Nhìn số ID và ava quen thuộc trên màn hình, Yến Tháp mới nhận ra con rái cá trong màn hình chính là nó.
Tay cầm cua, ngu không thể tả!
Vậy có phải khúc cậu lén lút liếm chân hồi nãy bị quay lại hết rồi không?
Hu hu hu hu hu!
Yến Tháp vừa ngại vừa tức, may mà mặt cậu bây giờ chỉ toàn lông là lông nên không thấy được biểu cảm. Thế nhưng cậu vẫn ngại ngùng ném con cua sang một bên, vùi mặt vào chân trốn, giả vờ chưa thấy gì hết.
Biểu diễn một màn tự kỷ tại chỗ.
Cục lông trong màn hình bỗng nhiên che mặt lại, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn, chưa kịp thấy cái gì đã tiếp tục nhét mặt vào hai chân, ngay cả râu cũng bị nó túm vào giấu luôn trong chân.
– —
Airey là nô lệ tư bản đáng thương, thường xuyên phải làm việc từ tám giờ sáng đến tận chín giờ tối, đôi khi còn phải tăng ca đến mười một mười hai giờ khuya. Khó khăn lắm mới tiết kiệm được ít tiền, cô quyết định xin nghỉ một ngày để đi chơi, tự thưởng cho bản thân, cuối cùng phát hiện không biết nơi nào vui để đi cả.
Do bận rộn, mặc dù đã chuyển đến Hành tinh Ronan được vài năm nhưng cô chưa đi đâu chơi bao giờ. Cô u uất dạo một vòng mới sực nhớ mình có thể lên mạng xem đề cử. Đúng lúc cũng đã giữa trưa, cô chọn một nhà hàng được đánh giá tốt nhất, cũng đắt tiền nhất để dùng bựa.
Cô chọn ăn trong phòng riêng. Không biết lúc đặt phòng trên mạng ấm đầu thế nào mà đi chọn một căn phòng đại dương.
Trời ơi cô chỉ là một bé mèo đáng thương mà thôi!
Cô không có hề! Và cũng không có nhu cầu! Muốn đụng vào nước!
Nhưng bút sa là gà chết, Airey chỉ biết tự hỏi sao mình có thể ngu đến vậy trong lòng. Sau một hồi chịu đựng, cô biến thành mèo ngồi trên cái đệm trên mặt nước, chiếc đuôi sợ hãi quấn quanh cổ, suýt nữa đã làm cô chết vì ngạt thở.
Airey càng nghĩ càng tức, tức đến mức khóc nức nở.
Khó khăn lắm mới có dịp đi chơi, kết quả phát hiện bản thân không chơi được gì, có cái thân cũng lo không xong, sau này còn làm được cái gì nên hồn nữa!
Airey tức đến mức nỗi sợ nước bay biến. Cô chân lau nước mắt, vừa mở quang não tìm livestream xem để giết thời gian.
Lúc cô muốn vào trang chủ kênh livestream để lướt, đôi mắt vô tình đập vào cục lông kia.
Cục lông đang ngại lắm, cứ chôn mặt vào chân miết thôi, thỉnh thoảng lại cẩn thận hé mắt ra mà xem, rõ ràng chẳng thấy ai cả nhưng lại vội vàng dụi mặt vào chân lại. Chiếc râu dài bị nó đè cho rối tung. Nó lặng lẽ rời chân, vuốt mấy cái để cọng râu thẳng ra. Lúc này khóe miệng nó nhếch lên, đôi mắt ướt nhẹp nhìn chằm chằm màn hình, lỗ tai nho nhỏ cử động.
Airey nhìn chằm chằm, nước mắt đang tuôn như suối bỗng dừng lại, đầu óc đang rối bời cũng bỗng không rối đến thế nữa.
– – Streamer này đáng yêu quá!
Nó ăn đáng yêu để lớn hả?!
Nhưng video quảng cáo này chỉ có ba mươi giây, khi bên phải màn hình xuất hiện đồng hồ đếm ngược, Airey bừng tỉnh, hoảng hốt nhất vào livestream.
Tiếc là không kịp.
Airey cảm thấy như mình vừa hụt tờ vé số vài tỷ. Cô mím môi, khóc lớn thành tiếng. Lúc nãy chỉ mới yên lặng rơi nước mắt mà thôi, lần này thật sự chẳng kiềm chế được nữa, nước mắt tuôn ra như vòi nước hỏng.
Mèo con ngồi trên đệm trên mặt nước, khóc đến mức không thể thở được. Chuyện tốt nào cũng không đến phiên cô hưởng, chỉ có chuyện xấu là lũ lượt tìm đến mà thôi hu hu hu….
Cô làm gì sai cơ chứ, tại sao có thể xui đến như vậy, lông xù cô cũng không được sờ, chỉ có nước mắt mà thôi hu hu hu…..
Yến Tháp buông tay, ngẩng đầu. Màn hình nhỏ kia đã không còn hình ảnh của cậu nữa. Cậu thở phào nhẹ nhõm, cậu nhéo nhẹ tai mình sau đó cầm một con sò lên, chân còn lại đặt đá lên bụng, vừa mới đập một cái đã nghe tiếng khóc văng vẳng.
Mấy phòng của nhà hàng cách âm rất tốt, lẽ ra cậu phải không nghe thấy âm thanh từ mấy căn phòng khác mới đúng. Thế nhưng âm thanh này rất gần, cộng thêm cánh cửa của mấy con cá heo vẫn chưa khóa, Cố Hồng nên âm thanh từ phòng bên cạnh mới chui vào đây.
Yến Tháp nghiêng đầu, tai nhúc nhích.
Tiếng khóc càng ngày càng lớn, càng ngày càng đau lòng làm cậu lo lắng.
Cậu chưa từng thấy ai đi ăn một bữa thôi cũng có thể khóc đến thế, chẳng lẽ bên cạnh có chuyện gì rồi.
Yến Tháp suy nghĩ một chút, quyết định nói cho quản lí. Quản lí bảo sẽ nhanh chóng giải quyết, kiểm tra xem có chuyện gì.
Tốc độ giải quyết vấn đề của nhà hàng khá nhanh, Yến Tháp vừa gõ sò thêm được vài cái đã nghe thấy âm thanh từ phòng bên nhỏ lại sau đó cao vút lên.
Kèm theo là vài tiếng meo meo nhức nhối.
Yến Tháp nghĩ ngay đến vài tình huống không mấy tốt đẹp. Cậu quyết định im lặng bơi qua phòng bên kia từ cánh cửa của đám cá heo nhìn thử.
Nếu không có việc gì thì cậu sẽ lặng lẽ bơi về.
—
Ngọc Thụy: Cảm giác này nó bất lực thật đấy. Ai trải qua rồi mới thấu. Rất đồng cảm với bà Airey.