Chương 894: Nhóm đội sổ năm nào
Sáng sớm hôm sau, tia nắng ban mai vừa mới đâm thủng màn đêm, sắc trời còn chưa tỏ, Sasuke đã ăn mặc chỉnh tề, từ sớm đi tới sân luyện tập đã hẹn trước với Kakashi.
Nhưng chờ mãi hồi lâu, Kakashi mới ngáp ngắn ngáp dài xuất hiện.
Sasuke mặt lạnh nói: “Thầy Kakashi, thầy lại đến muộn rồi!”
Kakashi thờ ơ đáp một câu: “Lúc đến đây ta bị lạc đường . . .”
Sasuke lấy ánh mắt hoài nghi nhìn từ trên xuống dưới Kakashi một phen.
Lấy sức quan sát của Sharingan hiện tại, Sasuke có thể rõ ràng nhìn ra Kakashi đang che giấu sự mỏi mệt, cho nên nghi hoặc hỏi: “Thầy Kakashi, mỗi ngày sau khi kết thúc buổi dạy cho em, có phải bản thân thầy lại tiến hành tu luyện thêm không?”
Kakashi khẽ giật mình trong lòng, mặt mũi lại ngượng ngùng cười nói: “Làm gì có chuyện đó, chỉ mỗi ứng phó tiểu tử nhà ngươi, là đã đủ để cho ta nhức đầu rồi.”
Rất rõ ràng, Kakashi cũng không có thả lỏng yêu cầu đối với bản thân mình.
Trong bốn tháng này, hắn mang danh ‘Đại diện Hokage’, không những phải gánh vác đủ loại công vụ rườm rà mà Hyuga Kagami vứt cho hắn, mà còn phải dốc lòng đi chỉ đạo Sasuke, cho nên hắn chỉ có thể dùng thời gian bản thân nghỉ ngơi đề bù cho thời gian tu luyện, lúc này mới dẫn đến thân thể mỏi mệt và bị Sasuke nhìn ra.
Sasuke cũng không có quá xoắn xuýt vấn đề này, trực tiếp nghiêm mặt nói: “Thầy Kakashi, hôm nay thầy sẽ dạy cho em cái gì?”
“Ách . . .”
Nhìn vẻ mặt chờ đợi của Sasuke, Kakashi thầm kêu khổ.
Bây giờ ngoại trừ tuyệt chiêu áp đáy hòm là ‘Phi Lôi Thần chi thuật’ và ‘Bát Môn Độn Giáp’ ra, những thứ hắn có thể dạy cho Sasuke, kỳ thật cũng đã dạy kha khá rồi.
Lúc này ngẫm lại, chính hắn cũng cảm thấy khó tin, Sasuke vậy mà chỉ dùng ngắn ngủi bốn tháng, đã để cho Ninja copy nổi danh Làng Lá như hắn sinh ra cảm giác hoang đường không còn gì để dạy.
Kakashi nghiêm túc đánh giá Sasuke trước mặt, không thể không thừa nhận mấy tháng qua Sasuke thay đổi thật sự là quá lớn.
Cảm giác trực quan nhất chính là sự trưởng thành của Sasuke, trút bỏ một thân ngây thơ và hồn nhiên, tựa như một con chim non rời khỏi vòng tay cha mẹ che chở, bắt đầu học được cách tự giương đôi cánh bay cao.
Đối với một Ninja, những thay đổi này không thể nghi ngờ là chuyện tốt.
Chỉ là những thay đổi này thực sự quá nhanh, cũng quá đột ngột, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, mà tiến bộ tựa như mấy năm, làm Kakashi cũng không biết đây rốt cuộc là chuyện tốt, hay là chuyện xấu.
Hơn nữa khi chỉ đạo Sasuke, Kakashi còn có thể cảm nhận rõ ràng hận ý trong lòng Sasuke đang không ngừng tăng lên.
Cỗ hận ý đối với tổ chức Kami này vẫn luôn ăn mòn tâm hồn Sasuke, làm cả người nó càng ngày càng u ám, càng ngày càng thờ ơ, dường như mất luôn cả khả năng cười đùa.
Đồng thời, đồng lực của Sasuke cũng càng ngày càng tăng trưởng.
Kakashi bây giờ mặc dù đã mất đi mắt trái Mangekyou Sharingan, nhưng khả năng cảm nhận đồng lực Sharingan của hắn cũng không có vì vậy mà sụt giảm, cho nên việc đồng lực Sasuke tăng lên, hắn rất rõ ràng.
Thậm chí, còn rõ ràng hơn chính Sasuke một chút.
“Có lẽ như vậy mới là thiên tài chân chính nhỉ ?!”
Kakashi tự giễu một câu trong lòng, hắn cảm thấy so với Sasuke, bản thân kẻ được gọi là ‘Thiên tài’ như mình quả thực có chút danh không xứng với thực.
Thấy Kakashi một mực trầm ngâm không nói, Sasuke hơi mất kiên nhẫn: “Thầy Kakashi, hôm nay thầy sẽ dạy em cái gì ạ?”
Kakashi lấy lại tinh thần, cười nói: “Hai ngày nữa sẽ là cuộc thi tốt nghiệp học viện Ninja rồi, mấy ngày tới em cố gắng điều chỉnh trạng thái cho tốt, ôn tập một lần những nội dung trước đó ta dạy cho em, chuẩn bị nghênh đón cuộc thi tốt nghiệp đi!”
‘Phi Lôi Thần thuật’ và ‘Bát Môn Độn Giáp’ đều là nhẫn thuật không có khả năng tuỳ tiện truyền thụ.
Đặc biệt là ‘Phi Lôi Thần thuật’, trước mắt là một trong những nhẫn thuật bí mật tối cao trong thôn, cũng là nhẫn thuật thời không duy nhất trong thôn mà Ninja bình thường có thể thử tu luyện, cho dù là Hokage như Hyuga Kagami muốn học thì cũng cần phải xem xét, được đoàn trưởng lão cố vấn thông qua, cho nên mặc dù Kakashi đang là ‘Đại diện Hokage’, cũng không có tư cách một mình truyền thụ ‘Phi Lôi Thần thuật’ cho Sasuke.
Về phần ‘Bát Môn Độn Giáp’, cũng không phải là thứ tùy tiện truyền thụ.
Thứ nhất ở trong đó dính đến Gai, dù sao ‘Bát Môn Độn Giáp’ của Kakashi chính là do Gai truyền thụ. Thứ hai là thân phận Sasuke cuối cùng vẫn có chút mẫn cảm, đoàn trưởng lão cố vẫn vẫn còn đang do dự có nên dốc túi truyền hết tuyệt học sớm như thế cho nó không.
Nghe Kakashi đề cập đến cuộc thi tốt nghiệp học viện, khuôn mặt Sasuke tức khắc trầm xuống: “Thầy Kakashi, thầy cảm thấy em sẽ để ý đến loại chuyện kia sao?”
Kakashi bất đắc dĩ cười khổ.
Lấy thực lực hiện tại của Sasuke, cuộc thi tốt nghiệp học viện Ninja xác thực có chút trẻ con.
Sasuke nói: “Nếu thầy đã không có gì dạy, vậy để em tự tu luyện đi!”
“Sasuke, đừng xem thường các bạn cùng khoá, trong khoảng thời gian này bọn nó tiến bộ cũng không nhỏ đâu, đặc biệt là Naruto, nó cũng giống em, thay đổi nghiêng trời lệch đất đó, nếu thiếu cảnh giác, có lẽ em sẽ bại trong tay nó đó.”
Kakashi không nhịn được nhắc nhở Sasuke một câu.
Nghĩ lại năm đó, một đứa sớm trở thành Thượng nhẫn như hắn căn bản không hề để mấy tên cùng khoá vào trong mắt. Được uy danh phụ thân hun đúc, trong mắt hắn chỉ có cường giả tầng thứ cao hơn, hoàn toàn ngó lơ nhóm đội sổ hạng bét.
Nhưng bây giờ nhóm đội sổ hạng bét năm nào, thì một kẻ đang hô phong hoán vũ trong Nhẫn giới, một kẻ cũng đã trở thành Hokage Đệ Ngũ Làng Lá, rồi còn có một tên suốt ngày chạy vòng vòng trong thôn, mà hắn thì bất hạnh bại trận bởi những kẻ này.
Hắn để tay lên ngực tự hỏi, nhóm đội sổ năm đó, hiện tại dường như một người hắn cũng đánh không lại, nhân sinh quả thực một mảnh u ám.
Sasuke quay đầu lại nhìn Kakashi một cái, lạnh lùng nói: “Naruto? Hừ, nó không phải đối thủ của em!”
Dứt lời, Sasuke không còn để ý tới Kakashi, một đường đi về phía tộc địa.
Ở tận đáy lòng Sasuke, Naruto chỉ là một người bạn nó cần bảo vệ, mà không phải là đối thủ có khả năng cạnh tranh với nó, Neji cũng giống vậy, hiện tại hết thảy nó đều không để vào mắt.
Lúc này, một bóng hình xuất hiện trong đầu nó.
Bóng hình này không phải ai khác, chính là kẻ năm đó từng làm nhục nó – Ninja Làng Âm Thanh Kimimaro!
Hiện tại nhớ lại trận chiến năm đó, Sasuke mới minh bạch chênh lệch giữa mình và Kimimaro lúc ấy là lớn đến cỡ nào, hiểu rõ là Kimimaro lúc ấy cũng không có cố ý nhục nhã nó.
Cũng chính vì suy nghĩ rõ điểm này, nó càng thêm khó nuốt trôi.
So với nhục nhã, nó càng khó tiếp nhận sự khinh thị, hiện tại nó vẫn nhớ như in cảnh Kimimaro nhìn về phía mình nghi hoặc, bộ dáng nghi hoặc ấy giống như đang nói: “Ủa, vì sao tộc Uchiha vang danh thiên hạ lại yếu như vậy?”
Mỗi lần nhớ lại thần sắc đó của Kimimaro, Sasuke lại lửa giận sôi trào.
“Hừ, vết nhơ năm đó ta mang về cho gia tộc, nhất định ta sẽ tự mình đòi lại! Kimimaro, ta sẽ để cho ngươi biết thực lực chân chính của tộc Uchiha chúng ta!”
Sasuke tin chắc, bản thân hiện giờ đã có năng lực chiến thắng Kimimaro . . .