Chương 62
Hai người thì một người là chị cả công ty, một người là anh cả công ty……Mọi người đều rất quan tâm công ty có bởi vậy mà chịu ảnh hưởng hay không.
Thạch tổng kiên nhẫn mà giải đáp nghi vấn của mọi người, tỏ vẻ công ty sẽ không chịu ảnh hưởng gì, bảo mọi người an tâm làm việc, nên làm gì thì làm.
Từ Sách cũng ở trong nhóm, thấy mọi người thảo luận nhiệt liệt, hắn nghĩ nghĩ, đã phát ra hai tin tức: 【 Mọi người không cần lo lắng, tôi có cổ phần trong ở công ty, nếu công ty có việc, tôi trước tiên sẽ đứng ra. 】
【 Nói thật với mọi người, sở dĩ tôi lui vòng, là bởi vì Thẩm đại sư nhận tôi làm đồ đệ. Đồ đệ đầu tiên của Thẩm đại sư là tôi, ngẫm lại liền rất hưng phấn. Mọi người không nên ghen ghét tôi a, ai kêu mọi người không đẹp như tôi. 】
Câu cuối cùng này có hiềm nghi là đang khoe khoang.
Thạch tổng trợn mắt há hốc mồm, liếc mắt nhìn Sách một cái, nói: “Chú cũng quá biết kéo thù hận.”
Từ Sách cười cười.
Hắn nhìn đám người trong nhóm hoảng sợ, mới dùng miệng lưỡi đùa giỡ, dời đi lực chú ý của mọi người.
Trong nhóm đại khái an tĩnh mười giây, kế tiếp mọi người đều trình diễn ngôn ngữ cùng biểu tình rầm rộ muốn vây quanh oánh chết Từ Sách!
Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch bên này lại an tĩnh hơn nhiều, hai người nắm tay đi ra ngoài, thường thường liếc nhau, nhìn đối phương mà cười cười.
Sau khi xuống lầu, Thẩm Nghiệp quay đầu đối Thạch tổng nói: “Chúng tôi đi trước đây.”
Thạch tổng cùng Từ Sách về công ty bàn việc giải ước, Thái Chi Vĩ chuẩn bị về nhà.
Đương nhiên, Thẩm Nghiệp cũng không quên hôm nay Lưu Toa cùng Lý Hân tới công ty ký hợp đồng, thuận tiện đề ra một miệng.
Thạch tổng nói: “Ngài yên tâm, tôi khẳng định sẽ không bạc đãi bọn họ.”
Lúc sau Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch lên xe.
Thẩm Nghiệp buông màn chắn, một mông ngồi vào trên đùi nam nhân, cười tủm tỉm hỏi: “Chú ơi, chú muốn trừng phạt cháu như thế nào a?”
Thời điểm ăn cơm cậu liền rất chờ đợi nha.
Diệp Trạch: “……”
Đứa nhỏ này lại câu dẫn anh.
Anh nhéo nhéo lỗ tai, nâng eo đứa nhỏ, bế người đặt vào chỗ ngồi: “Trừng phạt chính là, trong hai giờ không thể hôn cũng không thể chạm vào tôi.”
Thẩm Nghiệp: “……”
Đệt mịe, vị hôn phu của cậu rốt cuộc là tên ác ma gì a!
Diệp Trạch thấy đứa nhỏ trợn mắt há hốc mồm, khóe môi nhẹ nhàng hướng lên trên.
Thẩm Nghiệp ngao mà một tiếng, nhào tới trên người anh: “Không được, cháu không nhịn được!”
Diệp Trạch cười nhẹ, không né tránh, mà là đem người ôm vào trong ngực.
Thẩm Nghiệp làm bộ muốn hôn anh.
Diệp Trạch phủng mặt cậu, hơi hơi mỉm cười: “Hử?”
Bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Nghiệp chớp chớp mắt, ý đồ muốn làm nũng.
Diệp Trạch rũ mắt, nhìn chằm chằm cánh môi hồng nhuận của đứa nhỏ, ước chừng qua nửa phút, cúi người hôn lên.
Chờ hai người tách ra, nam nhân dùng đầu ngón tay chạm chạm khoé môi Thẩm Nghiệp: “Em không thể hôn, nhưng mà tôi có thể.”
Thẩm Nghiệp: “……”
Ác ma! Tuyệt đối là ác ma!
Cậu ủy ủy khuất khuất mà ôm eo nam nhân: “Chú lăn lộn với cháu đi!”
Diệp Trạch cười khẽ, sờ sờ đầu cậu: “Lần sau còn gọi tôi là sư nương?”
Thẩm Nghiệp không chút suy nghĩ liền gật đầu: “Ừm, ngài chính là sư nương a.”
Diệp Trạch: “……”
Thẩm Nghiệp cười hì hì cọ bả vai: “Ai kêu chú là lão công cháu a.”
Nghe thấy hai chữ ‘ lão công ‘, ánh mắt Diệp Trạch một chút một trở nên sâu thẳm.
Anh không chút để ý mà nghĩ, buổi tối ngày tân hôn, nhất định phải làm đứa nhỏ gọi nhiều lần.
Khi trở lại Dung Viên, Thẩm Nghiệp còn vì bị nam nhân trừng phạt mà tức giận, vì thế vừa xuống xe liền đi tìm Từ Tư Tư cáo trạng.
“Chị Tư, em nói cho chị biết, chú Diệp quá xấu!”
Từ Tư Tư ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Trạch thần sắc tự nhiên mà đi vào, liền biết giữa hai người không xảy ra việc gì, vì thế cô liền lẳng lặng mà nhìn Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp bất mãn: “Chị phối hợp một chút.”
Từ Tư Tư: “……Được, cậu nói xem, Diệp tiên sinh như thế nào?”
Thẩm Nghiệp: “Chú không cho em hôn chú! Chỉ cho phép chú hôn em!”
Từ Tư Tư: “……”
Thực xin lỗi, phần cơm chó này bổn tiểu tỷ không ăn.
Cô mặt vô biểu tình mà xoay người, ngay cả một ánh mắt cũng không cho Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp: “……”
Oa oa sao chị Tư có thể trở nên vô tình như vậy.
Bên môi Diệp Trạch cong lên một mạt ý cười, đi tới sờ sờ đầu cậu: “Buổi tối cho em hôn.”
Đôi mắt Thẩm Nghiệp nháy mắt toả sáng.
Chờ Diệp Trạch tới thư phòng xử lý văn kiệm, Thẩm Nghiệp áp xuống tâm tình vui rạo rực, dịch đến bên cạnh Từ Tư Tư, nói: “Chị Tư, em nói cho chị một tin tốt, hôm nay em thu đồ đệ.”
Thẩm Nghiệp luôn một lời không hợp liền phát cẩu lương, Từ Tư Tư vốn dĩ không muốn phản ứng cậu, nhưng thu đồ đệ là chính sự, cô rốt cuộc cho Thẩm Nghiệp một ánh mắt, nghiêng khóe mắt nhìn cậu: “Ai?”
Cô nhớ rõ trước đó lão tổng Phú Dụ Thật Nghiệp cũng muốn bái Thẩm Nghiệp là sư, nhưng Thẩm Nghiệp nói Phú Quang Lâm không có thiên phú.
Cho nên đồ đệ Thẩm Nghiệp thu lần này, thiên phú rất tốt?
Thẩm Nghiệp nói: “Chị cũng quen biết á. Là Từ Sách, anh cả Giải Trí Chuối Tây.”
Từ Tư Tư có điểm ngoài ý muốn: “Là hắn a? Hắn rất có thiên phú?”
Không thể không nói, ý nghĩ của cô cùng Thạch tổng không mưu mà hợp.
Thẩm Nghiệp cười lắc đầu: “Không phải, nhưng em thu hắn làm đồ đệ cũng có lý do mà.”
Từ Tư Tư nghe lý do cậu nói, nửa ngày không lên tiếng.
“……Ngài là đại lão, ngài quyết định.” Qua thật lâu, Từ Tư Tư mới phun ra một câu.
Thẩm Nghiệp cười tủm tỉm nói: “Kỳ thật em nói một tiếng với chị, về sau Từ Sách cũng sẽ vào đây ở, chị xử lý phòng làm việc, hắn đi theo em đoán mệnh, hai người kết hợp sẽ tiện hơn nhiều.”
Vậy không thành vấn đề, cô cùng Từ Sách vốn là người quen cũ, cũng là lão hữu.
Từ Tư Tư sảng khoái mà đáp ứng: “Được a.”
Thẩm Nghiệp ngừng một chút, thanh âm nhỏ xuống, nói: “Kỳ thật……Em cảm thấy chị cùng ảnh đế Từ Sách rất xứng đôi……”
Từ Tư Tư nheo mắt lại, uổng phí nhìn về phía cậu.
Thẩm Nghiệp: “……”
Khí tràng của chị Tư quá khủng bố rồi aaa, rất có lực chấn nhiếp!
Thẩm Nghiệp cười nói: “Hai người ở chung thử xem sao, em cảm thấy hai người rất xứng đôi á.”
Từ Tư Tư hồ nghi mà đánh giá: “Cậu……Là nhìn tướng mạo, mới cảm thấy bọn tôi xứng đôi à?”
Nếu là bởi vì bát tự cô cùng Từ Sách tương hợp, đó chính là trời chú định, cô đương nhiên sẽ không bài xích. Cô không phải người theo chủ nghĩa độc thân, chỉ là mấy năm nay vội vàng đeo nghệ sĩ trên lưng, mới trì hoãn việc hôn nhân.
Nghĩ đến gương mặt anh tuấn của Từ Sách, cô đột nhiên có điểm thẹn thùng.
Nghe vậy, Thẩm Nghiệp cẩn thận đánh giá tướng mạo Từ Tư Tư, lại hồi tưởng tới bộ dáng của Từ Sách, bỗng nhiên kinh sợ.
Thời điểm gữa trưa ăn cơm, cậu nhìn tướng mạo Từ Sách, cũng không phát hiện có tuyến nhân duyên Từ Sách cùng Từ Tư Tư……Nhưng lúc này cậu nhìn mặt Từ Tư Tư, lại hồi tưởng tới gương mặt Từ Sách, tựa hồ giữa hai người này thật sự sinh ra một tuyến nhân duyên?
Thẩm Nghiệp: “……”
……Bởi vì cậu nói hai người rất xứng đôi, giữa hai người liền có duyên phận?
Chẳng lẽ cậu còn có thể nhận chức Nguyệt Lão sao?
Cậu không biết chính là, bởi vì một câu của cậu, Từ Sách cùng Từ Tư Tư lại rất vừa lòng đối phương, có chút tâm tư, lúc này mới sinh ra tơ hồng.
Thẩm Nghiệp nghĩ nghĩ, nói: “Kỳ thật loại nhân duyên này cũng có thể thay đổi. Em đã thấy qua một cặp đôi, vốn dĩ hẳn là một đôi vợ chồng, nhưng bởi vì tính cách hai người không hợp, hoặc là hai bên đều không hài lòng đối phương, tuyến nhân duyên kia sẽ chậm rãi đứt đoạn.”
Từ Tư Tư có chút không hiểu.
Rốt cuộc là nói cô cùng Từ Sách có duyên, hay là vô duyên?
Thẩm Nghiệp đột nhiên cười rộ lên: “Kỳ thật là cái dạng này, em nhìn thấy giữa hai người có điều tơ hồng, nhưng lại sợ tính cách hai người bất hòa, cuối cùng trở thành một đôi oán lữ. Cho nên ý kiến của em là, hai người có thể ở chung thử xem, nếu không được liền tách ra.”
Nguyên lai là như vậy.
Từ Tư Tư vốn dĩ đang định báo danh sách những người xếp hàng tìm Thẩm Nghiệp đoán mệnh, lúc này buông di động, đỏ mặt nói: “Bổn tỷ đây thật vất vả mới có một mối nhân duyên, khẳng định sẽ hảo hảo ở chung! Lại nói Từ Sách lớn lên soái như vậy, chị nhường hắn cũng đúng a.”
Thẩm Nghiệp: “……”
Cũng có đạo lý a, nam nhân nhà cậu lớn lên đẹp, cho nên cậu cũng nguyện ý nhường nam nhân!
Bất quá……
“Từ Sách có đẹp bằng chú Diệp nhà em không?” Thẩm Nghiệp xuất phát từ nội tâm mà hỏi.
Từ Tư Tư trừng cậu một cái: “……Biến!”
“Đây đây!” Thẩm Nghiệp lanh lẹ mà chạy đi.
Từ Tư Tư nghĩ đến Từ Sách, mặt vẫn đỏ bừng, yên lặng mà nghĩ nếu không xem phim Từ Sách đóng đi, đến lúc đó cùng Từ Sách giao lưu cũng có chung đề tài.
Thẩm Nghiệp xoay trở về: “Đúng rồi chị Tư, em quên nói cho chị, Từ Sách bị ung thư gan, còn là thời kì cuối.”
“Chị biết cậu có thể chữa.” Từ Tư Tư một chút cũng không hoảng loạn, “Bằng không cậu thu hắn làm đồ đệ làm gì.”
Thẩm Nghiệp: “……” Ngài cũng rất hiểu biết em nha.
Từ Tư Tư xua tay: “Tìm nam nhân cậu chơi đi.”
Thẩm Nghiệp lần này là thật sự đi.
Đương nhiên cậu không đi tìm Diệp Trạch. Thời điểm Diệp Trạch làm việc, bình thường trong tình huống này Thẩm Nghiệp sẽ không đi quấy rầy. Cậu đi chơi cờ với ông Diệp, lại đẩy Thẩm bà ngoại ra hậu viện nửa giờ, lúc sau liền trở lại phòng ngủ chơi di động.
Trên mạng che trời lấp đất đều là tin tức Dương Ngữ Hàm qua đời cùng Từ Sách lui vòng.
Ngày hôm nay, đối với dân mạng ăn dưa mà nói, đó chính là ngày Giải Trí Chuối Tây thả ‘ bom ‘ nguyên tử.
Mà đối với fans Dương Ngữ Hàm cùng Từ Sách mà nói, đó chính là ‘Chủ nhật màu đen’.
Một người vĩnh viễn rời khỏi nhân gian; một người rời khỏi màn ảnh, khả năng sau này rất khó có thể gặp lại. Vô luận là tình huống nào, đều rất làm người ta thương tâm.
Fans Từ Sách fans an ủi cho nhau, tốt xấu gì anh Từ của các cô khỏe mạnh, cũng coi như là một loại an ủi.
Nhìn lời nhắn chân thành thật cảm của các fan, Thẩm Nghiệp không khỏi mỉm cười.
Fans thật là sinh vật đáng yêu, tuy rằng đôi khi ở đại chiến fan – anti có chút khủng bố, nhưng tình cảm các cô đối với thần tượng là thật sự.
Buổi tối Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch nói tới chuyện này, cũng nói tới việc cậu đã từng bị fans Tiêu Ất Ất cùng Lý Tiểu Thanh mắnh: “Trước đó cháu có điểm khó chịu, nhưng hôm nay cháu cảm thấy có thể tha thứ cho bọn họ.”
Diệp Trạch không hiểu nhiều về vòng này, càng không hiểu biết về quần thể fans, nhưng lúc trước Thẩm Nghiệp bị fans Tiêu Ất Ất cùng Lý Tiểu Thanh mắng, anh làm vị hôn phu Thẩm Nghiệp, đương nhiên sẽ đau lòng.
Bất quá đều đã qua, anh cũng sẽ không níu kéo nhắc lại.
“Ừm, Tiểu Nghiệp thiện lương nhất.” Diệp Trạch hôn hôn trán Thẩm Nghiệp.
Thẩm Nghiệp cười rộ lên, xoay người ngồi ở trên đùi anh: “Chú hiện tại cho phép cháu hôn sao?”
Diệp Trạch bóp eo cậu, cười mà không nói.
Thẩm Nghiệp ngao một tiếng, trực tiếp gặm cắn.
Kế tiếp mấy ngày, Thẩm Nghiệp một bên vội vàng đoán mệnh cho nghệ sĩ Giải Trí Chuối Tây, một bên chú ý tới lễ tang của Dương Ngữ Hàm.
Lễ tang của Dương Ngữ Hàm là Giải Trí Chuối tổ chức, fans được phép phúng viếng.
Thạch tổng an bài xong hết thảy, mà bên Thẩm Nghiệp cần phải làm là không để các fan nhìn ra sơ hở…… Thẩm Nghiệp đối với tay nghề chính mình đặc biệt tự tin, cậu đánh tiểu nhân biến thành bộ dáng Dương Ngữ Hàm, tuyệt đối không có khả năng bị nhìn ra!
Mà trong lúc này, Thẩm Nghiệp cũng đưa danh sách những người bị Dương Ngữ Hàm cùng lão đạo sĩ hại chết cho cảnh sát.
Thời điểm cảnh sát nhận được danh sách thì khiếp sợ đến không nhịn được, đây chính là hơn một ngàn mạng người a, nếu công bố ra ngoài, vậy nên giải thích thế nào cho dân chúng?
Sau lại nghe Thẩm Nghiệp nói là do đạo sĩ làm, cảnh sát liền càng kiên định không thể công bố những việc này ra ngoài.
Lại nghe Dương Ngữ Hàm là hung thủ, lại nhìn trên mạng oanh oanh liệt liệt đều là hot search tưởng nhớ Dương Ngữ Hàm, các cảnh sát đều thổn thức không thôi.
Cuối cùng cảnh sát quyết định, liên hệ với từng người nhà người bị hại, cẩn thận điệu thấp mà xử lý chuyện này, không thể để truyền thông phát hiện, cũng không thể khiến cho xã hội khủng hoảng.
Những việc này do cảnh sát an bài, Thẩm Nghiệp không có bất luận ý kiến gì.
Chỉ là có vấn đề, trong tình huống bình thường, người nhà đều hy vọng có thể nhìn thấy người bị hại, chẳng sợ chết đi hai mươi năm chỉ còn một đống xương cốt, bọn họ cũng muốn nhìn người thân an táng xuống mồ.
Chuyện này cũng rất dễ làm, Thẩm Nghiệp dùng thuật pháp biến ra một đống xương cốt, bảo người nhà bọn họ mang về hảo hảo an táng, cũng coi như là công đạo cho người bị hại.
Có một số người bị hại là con một, cha mẹ bọn họ sau khi con chết cũng sống không tốt, có người thậm chí bị điên. Cũng có một số người bị hại là sức lao động trong nhà sức, sau khi chết thì gia đình liền lâm vào cảnh khốn khổ.
Đối với gia đình như vậy, Diệp Trạch chuyên môn lập một quỹ hội, lại hợp tác với chính phủ, mỗi tháng lấy hình thức ngân sách trợ cấp bọn họ.
Thời điểm Thẩm Nghiệp biết được chuyện này, Diệp Trạch đã an bài xong.
Cậu ôm cổ Diệp Trạch, lâu sau mới lắp bắp nói: “Chú ơi, chú sao có thể tốt như vậy a!”
Lão đạo sĩ cùng Dương Ngữ Hàm là người trong đạo môn, lại do chính cậu trừng phạt, việc giải quyết hậu quả rõ ràng hẳn là cậu làm mới đúng, còn có khoản trợ cấp cũng là cậu góp mới đúng.
Diệp Trạch hôn hôn mặt cậu: “Tôi với em là một, ai làm chuyện này, có gì khác nhau sao?”
Thẩm Nghiệp gắt gao mà ôm anh, không lên tiếng.
“Kỳ thật, tôi cũng là vì chính mình.” Diệp Trạch nhẹ giọng nói.
Thẩm Nghiệp ngẩng mặt nhìn anh.
Diệp Trạch sờ sờ mặt cậu: “Em đã nói, tích thiện hành đức, có lợi với việc tu hành.”
Thẩm Nghiệp gật đầu.
“Tôi hy vọng có thể thuận lợi nhập đạo; nếu về sau có cơ duyên, may mắn tu đạo, tôi cũng hy vọng có thể thuận lợi, sớm ngày đuổi kịp em……Làm việc thiện, cũng là tâm tư của tôi.”
Thẩm Nghiệp sửng sốt thật lâu, lại lần nữa ôm sát cổ nam nhân, trịnh trọng nói: “Nhất định có thể!”
Diệp gia vẫn luônlàm từ thiện, mỗi năm quyên nhiều như vậy, cậu không tin Thiên Đạo không cảm nhận được.
Trước đó cậu còn nghĩ, Diệp Trạch có thể nhập đạo hay không cũng không sao cả, thuận theo tự nhiên thì tốt.
Nhưng hôm nay nghe nam nhân nói vậy, cậu hạ quyết tâm, vô luận như thế nào cậu đều phải nghĩ biện pháp để Diệp Trạch tu đạo với cậu, về sau làm một đôi thần tiên quyến lữ!
Vì thế một đoạn thời gian tiếp đó, Thẩm Nghiệp đều thử gia tăng linh khí trong nhà.
Linh khí ở thế giới này quá ít, có lẽ nếu linh khí sung túc thêm một chút, càng có lợi cho Diệp Trạch nhập đạo.
Cậu ở trong phòng ngủ bày trận pháp, lại dùng Bút Đào Mộc cùng chu sa màu đỏ khắc phù văn lên trận pháp khắc, đáng tiếc vẫn không có tác dụng.
Cũng may sự việc không cần vội, cậu có thể từ từ thử nghiệm.
Sau khi lễ tang Dương Ngữ Hàm lễ tang kết thúc, Từ Sách dọn hành lý vào Dung Viên.
Ngày đó Từ Tư Tư cố tình trang điểm, còn mặc một bộ váy dài màu xanh nước càng làm nổi bật dáng người.
Diện mạo Từ Tư Tư không phải loại đặc biệt kinh diễm, nhưng tuyệt đối không xấu, dáng người cũng tốt.
Thẩm Nghiệp ở bên tai bà ngoại Thẩm nói nhỏ: “Ngài nhìn xem, chị Tư đây là chuẩn bị tiếp cận người ta á.”
“Không được trêu chọc Tư Tư.” Bà ngoại Thẩm nhéo mặt cậu.
Thẩm Nghiệp cười hì hì mà làm mặt quỷ, đi qua chỗ Từ Tư Tư: “Chậc chậc, trước kia ở nhà để mặt mộc, hôm nay có khách tới, chị liền trang điểm đẹp như vậy.”
Từ Tư Tư trừng cậu: “Chờ lát nữa ngài tận lực câm miệng, không được phá hư chuyện tốt của chị đây.”
Thẩm Nghiệp: “Tổn thương quá oa oa oa……Em không phải người chị yêu nhất sao.”
“Tôi thích loại em trai nhỏ, nếu lát nữa cậu dọa Từ Sách chạy mấy, tôi sẽ cho cậu biết, cậu chẳng những không phải người tôi yêu nhất, còn là kẻ thù của chị đây!”
Thẩm Nghiệp: “……” Thật đáng sợ, lêu lêu.
Từ Sách đẩy rương hành lý đi vào Dung Viên.
Đồ vật của hắn kỳ thật rất nhiều, bất quá có thể chậm rãi dọn, hôm nay chỉ mang theo quần áo tắm rửa cùng đồ dùng cá nhân.
Đã là mùa hè, trang phục hè rất nhẹ nhàng, ngay cả hành lý cũng nhẹ đi rất nhiều.
Hắn vừa vào cửa, liền đặt đồ bái sư đã chuẩn bị xong xuống mặt đất, mỉm cười gọi Thẩm Nghiệp cùng Diệp Trạch: “Sư phụ, sư nương.”
Tuy rằng lần trước ở quán món cay Tứ Xuyên đã định ra danh phận thầy trò, nhưng phân đoạn bái sư không thể thiếu.
Thẩm Nghiệp cười hì hì: “Đồ đệ ngoan.”
Diệp Trạch: “……”
Từ Tư Tư nghe thấy hai chữ ‘sư nương’, không nhịn được mà bật cười, ngay sau đó lại ảo não mà ngậm miệng.
Vốn dĩ cô còn nghĩ thiết lập thành thục nữ, ở trước mặt Từ Sách lưu lại ấn tượng tốt, vì thế cô còn trang điểm nhẹ, son môi, mặc váy……Kết quả mới mở miệng liền cười đến sang sảng như vậy……Đại khái là không cứu nổi nữa……Từ Tư Tư than thở nhìn trời.
Nghe thấy Từ Tư Tư cười cười, Từ Sách không nhịn được quay sang nhìn cô.
Hai người đối diện.
Từ Tư Tư ảo não, Từ Sách lại……Có điểm mặt đỏ.
Thẩm Nghiệp tiến đến bên tai Diệp Trạch, lặng lẽ nói: “Bọn họ nhìn nhau rất vừa mắt.”
Cậu chú ý tới, Từ Sách thế nhưng còn trang điểm một phen, còn cố ý làm tóc, cậu nhớ rõ ngày đó Từ Sách căn bản không chú ý tới những điều này!
Diệp Trạch nhẹ nhàng nắm lấy tay đứa nhỏ, câu khóe miệng: “Việc người lớn, trẻ con đừng xen vào.”
Anh nhìn ra, Từ Tư Tư cùng Từ Sách đều là người trưởng thành, biết xử lý chuyện tình cảm của chính mình, anh cùng Thẩm Nghiệp đương nhiên không nên tham dự vào.
“Cháu là sư phụ Từ Sách a, sao có thể là trẻ con.” Thẩm Nghiệp nói thầm, dừng một chút, cậu lại trừng lớn mắt, “Chú nói, nếu chị Tư cùng Từ Sách ở bên nhau, vậy gọi Từ Sách là anh rể, hay gọi chị Tư là đồ tức ( vợ của đồ đệ)?”
Cậu lâm vào rối rắm.
Diệp Trạch: “……”
Bên kia Từ Tư Tư cầm lấy hành lý của Từ Sách, mang theo Từ Sách tới phòng ngủ trên tầng cất đồ.
Thẩm Nghiệp nhìn bóng dáng hai người rời đi, toàn mặt đều là bát quái.
Cậu đương nhiên sẽ không nhúng tay vào việc của hai người, nhưng náo nhiệt vẫn có thể xem. Cậu thậm chí còn muốn phát sóng trực tiếp cho Thạch tổng á, bởi vì Thạch tổng cũng rất tò mò!
Đại khái là Thẩm Nghiệp quá thích bát quái, lòng hiếu kỳ của hai vị trưởng bối cũng bị câu lên.
Buổi tối Từ Sách ở nhà ăn một bữa cơm, bà ngoại Thẩm liền dùng đũa gắp đồ ăn cho Từ Sách, một bên cười nói: “Tư Tư nhà bà đặc biệt có hiếu tâm, sợ ta nhàm chán, nó thường xuyên dành thời gian bồi ta, còn dạy ta làm thế nào để đăng tranh vẽ truyền lên mạng.”
Thời trẻ bà ngoại Thẩm rất thích vẽ tranh, chỉ là lúc trước ông ngoại Thẩm chưa có tài sản, trong nhà không có điều kiện. Sau khi có điều kiện, bà ngoại Thẩm vội vàng giúp ông ngoại Thẩm xử lý sinh ý trong nhà, cũng không có thời gian.
Từ Tư Tư sau khi biết được, chẳng những cổ vũ bà một lần nữa cầm lên sở thích, còn đặt ra chủ ý, bảo bà truyền tải tác phẩm tải tới app video. Hiện tại bà cũng thu hoạch được một số fans, mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Lão nhân gia khen Từ Tư Tư, đương nhiên là nói cho Từ Sách nghe.
Từ Sách ở trong vòng hai mươi năm, sao có thể không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lập tức nói: “Vâng, Tư Tư rất tốt.”
Mặt Từ Tư Tư lại đỏ bừng.
Thẩm Nghiệp chớp chớp mắt với Diệp Trạch: Thành! Thành!
Diệp Trạch buồn cười mà búng trán cậu: “Ăn cơm.”
Lúc sau Từ Sách liền ở lại.
Tính cách Từ Sách thực không tồi, đã có thể cùng bà ngoại Thẩm câu việc nhà, cũng có thể chơi cờ với ông Diệp.
Trong nhà cũng càng náo nhiệt.
Nhưng Thẩm Nghiệp có một chút bất mãn.
Khi Từ Sách biết được thân phận ông Diệp cùng Diệp Trạch, liền sợ tới mức không dám gọi Diệp Trạch là ‘sư nương’……
Thẩm Nghiệp tỏ vẻ ‘bảo bảo đang rất tức giận’, cùng ngày liền mang theo Từ Sách ra cửa: “Ông cũng nên đi theo tôi ra cửa chạy nghiệp vụ.”
Tình huống thực tế thì, tình cảm Từ Sách cùng Từ Tư Tư gần đây đang ở xu thế tăng dần, mà Thẩm Nghiệp vì trả thù Từ Sách nhát gan, cố ý không cho hai người bồi dưỡng tình cảm.
Từ Sách: “……”
Làm đồ đệ, hắn đương nhiên chỉ có thể nghe theo sư phụ.
Lần này bọn họ đi gặp một tiểu sinh lưu lượng là Mạc Tử Ca, cũng là nghệ sĩ Giải Trí Chuối Tây.
Cái tên Mạc Tử Ca có chút đặc sắc, người này mấy năm nay cũng đặc biệt bạo hỏa, có vô số fans, kiếm không ít tiền cho Giải Trí Chuối Tây.
Đơn này là Từ Tư Tư nhận được.
Trước đó Thẩm Nghiệp đáp ứng đoán mệnh cho nghệ sĩ Giải Trí Chuối Tây, đáng tiếc nghệ sĩ quá nhiều, Mạc Tử Ca tuy rằng rất nổi, nhưng địa vị ở công ty lại không tính là cao, nên nhượng cho các tiền bối.
Chỉ là, hắn thực sự rất khẩn cấp, vì thế nói chuyện riêng với Từ Tư Tư, xem có thể an bài trước giúp hắn hay không.
Từ Tư Tư nghe xong, lại hỏi ý kiến Thẩm Nghiệp, xong liền an bài trước.
Bọn họ hẹn gặp mặt ở thành phố điện ảnh ngoại ô.
Chủ yếu là mấy ngày nay suất diễn của Mạc Tử Ca rất nhiều, nửa đêm cũng phải làm, không thể rời đi.
Trước khi đi, Thẩm Nghiệp hỏi Từ Sách: “Mạc Tử Ca người này thế nào?”
Cậu nhìn tướng mạo Mạc Tử Ca, đương nhiên có thể tính ra đối phương là dạng người gì, nhưng cậu vẫn muốn nghe Từ Sách nói một câu.
Từ Sách kỳ thật không tiếp xúc nhiều với hậu bối ở công ty, nhưng hắn có ấn tượng đối với Mạc Tử ca.
“Hắn là lưu lượng, hành trình mấy năm nay chật kín, nhưng mà chính hắn lại rất thanh tỉnh, hẳn là muốn tạm ngừng một số lịch trình. Người đại diện không đồng ý, hắn liền tới tìm lão Thạch, cùng lão Thạch nói chuyện hiệp ước. Công ty đối với nghệ sĩ khá tốt, lão Thạch cũng không phải Chu Bái Bì, liền đồng ý giảm bớt hoạt động cho Mạc Tử Ca, còn an bài phim nhựa thích hợp cho hắn.”
*周扒皮: một tên phản diện ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động.
Ở bộ phim hiện tại, Mạc Tử Ca chỉ có thể xem như nam số 5, nhưng đoàn phim nam chủ được công nhận kỹ thuật diễn phái, đạo diễn càng là lấy chất lượng xưng, Mạc Tử Ca là tự nguyện không nhận thù lao vào đoàn phim học tập.
Như vậy mà nói, Mạc Tử Ca này cũng không tệ lắm, tự mình thanh tỉnh nhận thức được việc.
Thẩm Nghiệp sau khi nghe xong, hơi hơi nhíu mày, lại không lên tiếng.
Từ Sách chần chờ hỏi: “Hắn làm sao vậy?”
“Hắn a, thiếu chút nữa đánh chết một tiểu sinh lưu lượng ở đoàn phim cách vách, bị báo cáo.”
Tiểu sinh lưu lượng kia cũng phi thường nổi danh, gọi là Hàn Phong, cũng có số fans khổng lồ.
Từ Sách rất ngoài ý muốn: “Tôi không nghe tới chuyện này……”
Ngay sau đó hắn phản ứng lại, trước đó không lâu hắn đã giải ước với lão Thạch, việc trong công ty không truyền đến tai hắn cũng rất bình thường.
Thẩm Nghiệp nói: “Người đại diện hắn muốn áp xuống việc này, nhưng sợ hãi nên không dám hội báo cho cao tầng ở công ty. Mạc Tử Ca lại không chịu được áp lực, mới tới tìm chị Tư cầu cứu.”
Từ Sách không khỏi nhíu mày: “Hắn thật sự đánh người?”
“Đúng.”
Từ Sách: “……Đánh người là không đúng, nhưng trong đó hẳn là có hiểu lầm đi?”
Ấn tượng đối với Mạc Tử Ca rất không tồi, Mạc Tử Ca diện mạo tuấn mỹ, hàng năm thích cười, bị fans xưng là bầu trời nắng gắt, không giống bộ dạng sẽ vô cớ đánh người.