Chương 28: Tg2, cậu tính dụ dỗ vợ tôi đi đâu
Đầu tiên là tìm cách để thoát khỏi thế giới này, cách thứ hai là chạy theo cách của thế giới trước, cứu vớt Kim Triền Húc, khiến cho nam nữ chính của thế giới này nhận một cái kết thích đáng mà họ đáng được nhận.
Thế nhưng nghĩ tới dáng vẻ thần kinh không ổn định của Kim tổng, Mạch Ly chỉ muốn bỏ của chạy lấy người ngay lập tức mà thôi.
Sau một hồi đấu tranh tâm lí quyết liệt, Mạch Ly quyết định trốn đi trước…
Chỉ có điều trốn như thế nào và trốn bằng cách nào thì cô chưa định hình được. Biệt thự này quá lớn, và có vẻ như Kim tổng đã sớm đoán được việc cô không thể ngồi yên một chỗ được nên đã cho người canh phòng rất nghiêm ngặt.
Cô đi qua đi lại trong phòng ngủ, sau đó đến chiều lại đi xuống dưới tầng một.
Cô đang tìm cơ hội để đào tẩu, không thể để đêm nay Kim Triền Húc về rồi lại đè cô ra được.
Thời cơ đến vào lúc người giao hàng cho biệt thự mang một thùng đồ tới và quản gia cho người dọn những đồ không cần thiết đi. Cô nghiêng người, liếc nhìn mấy cô hầu gái đang tất bật, cô nhân lúc không ai chú ý, cũng canh góc mà camera không chiếu tới, lén lẻn vào một thùng đồ to gần bằng người. May mắn là chiếc thùng các tông này đã được để lên xe lăn để chuẩn bị mang ra ngoài nên không ai khiêng ra khiêng vào nữa.
Đi qua mấy trạm kiểm soát, mồ hôi trên người Mạch Ly túa ra như mưa. Cô biết, nếu như để bắt lại thì đêm nay cô nhất định sẽ chết trên giường của Kim Triền Húc mất.
May mắn đã mỉm cười với cô, đến khi ra đến cánh cổng ngoài cùng, cô vẫn thoát một cách rất trót lọt.
Thế nhưng Mạch Ly hoàn toàn không biết, chiếc vòng cổ bằng ngọc quý mà đêm qua Kim Triền Húc lén đeo trên cổ cô đang phát ra ánh sáng màu bàng bạc.
Chạy vội ra ngoài tìm một chiếc xe taxi, cô không biết hiện tại mình nên đi đâu, chỉ nhớ là trước đó nguyên chủ là người của nhà họ Mạch khá giàu có. Chỉ có điều Mạch gia chỉ là một nhà giàu mới nổi, hoàn toàn không có gốc rễ ở thủ đô. Thế nên nếu bây giờ cô chạy về thì chỉ rước thêm phiền phức cho cha mẹ nguyên chủ mà thôi.
Xe taxi cứ đi cho tới khi tới gần con đường lớn ở phía Tây thủ đô. Mạch Ly phờ phạc trả tiền xe rồi đi xuống dưới, cô thầm nghĩ chắc đêm nay bản thân phải tìm một khách sạn ngủ tạm. Chờ cho cô tìm ra cách giải quyết rồi thì lại tiếp tục con đường.
Chỉ có điều hôm nay cô không muốn đối mặt với bất kì ai, thế nên để cho cô thư thả đêm nay đi, đừng ai làm phiền cô.
Nghĩ là làm, Mạch Ly tìm được một khách sạn khá lớn ở phía bên kia quảng trường, cô lập tức đi vào trong trước sự chào hỏi nhiệt tình của nhân viên khách sạn.
Khi đến quầy lễ tân để chuẩn bị đặt phòng, bất chợt cô bị người ta túm lại.
Thần kinh Mạch Ly căng chặt, thế nhưng khi nhìn thấy người đang nắm tay mình không chịu buông là Mục Tinh Lăng thì cô bỗng chốc thở phào nhẹ nhõm một hơi. May mà không phải Kim Triền Húc, nghĩ đó, cô lại thầm mắng bản thân thần hồn nát thần tính. Dù Kim Triền Húc có thần thông quảng đại tới đâu thì cũng đâu thể tìm ra cô trong một thời gian ngắn như vậy được.
Mục Tinh Lăng hình như mấy ngày này sống không được tốt cho lắm. Anh ta cầm lấy tay cô không chịu thả ra, hỏi một cách vồ vập và sốt sắng.
“Tiểu Ly, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi, em theo anh về đi, anh nhất định sẽ che chở em thật tốt.”
Mạch Ly muốn hất tay anh ta ra mà không được, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Mục thiếu gia, nếu như cô không đọc trước nội dung cuốn tiểu thuyết, nếu như cô không biết được kết cục của cô và nhân vật phụ là Kim Triền Húc thì cô nhất định đã tin vào sự thật lòng trong đôi mắt của Mục Tinh Lăng.
“Anh buông tôi ra.’
Thấy Mạch Ly không dịu dàng với mình như mọi lần, Mục Tinh Lăng chợt cảm thấy hơi bất an. Thế nhưng anh ta vẫn cố gắng làm bộ nhường nhịn người yêu đang giận dỗi.
“Tiểu Ly em sao vậy?”
“Tôi nói anh buông ra, không nghe thấy hả?”
Mục Tinh Lăng nhìn thái độ của cô như vậy thì hoảng hốt vô cùng, anh ta không nhịn được mà nói.
“Có phải cái tên Kim Triền Húc kia đe dọa em không? Hắn ta đã làm gì? Anh nhất định sẽ đòi lại công đạo cho em. Tiểu Ly, em đừng sợ, hắn ta sẽ không làm gì được nữa đâu. Em theo anh về đi, lần này anh sẽ bảo vệ em thật tốt.”
Mạch Ly không rảnh để nghe anh ta nói mấy lời dối trá này nữa, cô hất tay Mục Tinh Lăng ra, không kiên nhẫn nói.
“Tôi không muốn về với anh, Mục Tinh Lăng.”
“Tại sao chứ? Có phải em nghe thấy tên Kim Triền Húc kia nói gì đúng không? Em đừng sợ mà, có gì có thể nói với anh, anh đưa em đi, em yên tâm.”
Thế nhưng khi Mục thiếu gia vừa dứt lời, còn chưa kịp nói thêm câu nữa thì cổ áo anh ta đột nhiên bị xách lên thật cao. Mục Tinh Lăng bị người đàn ông mới tới xách như xách gà con.
Kim Triền Húc nhìn Mục Tinh Lăng, cười lạnh.
“Vợ tôi, cậu tính dụ dỗ đi đâu?”