Bá Đạo Tổng Quỷ Quấn Lấy Tôi - Trần Gia Bạch - Chương 4: Tín vật
[ Đây là tín vật thật này.]
[ Nhung sao cứ có cảm giác hoảng sợ vậy?]
[ Dây tơ hồng…]
Trần Gia Bạch đứng yên, nhìn nhìn dưới chân, dấu chân đúng là đã biến mất, trên mặt đất bây giờ chỉ còn lại bùn đất, đã không còn bất cứ dấu vết nào.
[ Chẳng lẽ các chủ bá khác đi đến chỗ này là quay lại?]
[ Nhưng mà chỉ có một dấu chân, nghĩa địa này còn có đường vào khác hay sao?]
[ Li miêu vừa nãy hình như đi đường khác.]
[ Cá mực đã lấy được tín vật chưa vậy?]
[ Vẫn chưa tìm được.]
[ Tôi vừa từ phòng bên kia sang, Cá mực hình như cũng đi vào từ một đường khác…]
[ Vì trời quá tối cho nên bọn họ chưa phát hiện là có hai con đường sao?]
[ Vậy dấu chân kia là của ai cơ chứ…? Là Lư ca sao?]
[ Rất có khả năng.]
[ Huynh đệ cậu đã cứu tôi rồi, nếu không tôi bị doạ sợ chết mất.]
Trần Gia Bạch không có tâm trạng xem làn đạn, cậu hiện tại phải đưa ra lựa chọn.
Một là đi đến tảng đá to kia, lấy tín vật.
Hai là quay đầu chạy về, có lẽ cẩn thận tìm ở trên đường, còn có thể tìm được tín vật khác.
Nhưng mà Trần Gia Bạch biết, cái lựa chọn thứ hai, cơ hội tìm được tín vật là cực kỳ bé nhỏ.
Nếu cậu đã đến đây rồi, cũng đã bị doạ sợ thành như này…
Tim cậu đập nhanh một nhịp, cắn răng một cái, đi.
Sắc mặt Trần Gia Bạch tái nhợt, dưới ánh sáng trắng từ màn hình, mặt cậu lại càng trắng bệch không còn chút hồng hào nào, nhưng mà như này cũng không khiến cho mọi người quá chú ý, ở tình huống cameras còn quay không rõ ràng thì người xem trước màn hình khẳng định là xem càng không rõ.
[ Cậu ấy định đi sang đấy sao…?]
[ Đáng sợ quá.]
Trần Gia Bạch một bên chân đã dẫm vào trên đất bùn mềm xốp, nhìn trên mặt đất lồi lõm bùn đất, cậu nhịn xuống không suy đoán những túi đất vàng cùng những cục đá đôi đấy vốn dĩ là cái gì.
Thần kinh cậu căng chặt, tựa như chỉ cần bị đồ vật khác lạ chạm nhẹ vào, là sẽ sụp đổ.
Một bước, hai bước.
Đột nhiên, dưới chân dẫm phải hòn đá, đèn pin chiếu xuống, là một tảng đá lớn, cậu không thể vượt qua bằng một bước, chỉ có thể dẫm một chân lên rồi bước qua, nhưng mà ánh sáng của đèn pin thấp thoáng chiếu qua một chỗ.
Trần Gia Bạch thấy có chữ.
[ Dẫm phải cái gì à?]
[ Cục đá ở nghĩa địa công cộng có thể là cái gì?]
[ Sẽ không phải là… Bia mộ bằng đá đi?]
Trần Gia Bạch cổ họng căng chặt đến mức có chút đau, hiện tại cũng nói không ra lời, chỉ có thể giật giật mà cong khoé miệng, nở một nụ cười so với khóc còn xấu hơn.
Cậu vừa mới nhìn thấy, trên bia đá có chữ viết, mà một chân của cậu, vừa vặn đạp lên giữa tên của người ta.
Cậu thấy một chữ ———— Chu.
Mà chân cậu vừa lúc đạp lên hai chữ sau.
Cậu tuyệt đối sẽ không đi nhìn kỹ đó là hai chữ gì, sợ rằng lỡ như nhìn thấy, thì sẽ không màng tất cả xoay người chạy trở về……
Dù sao cậu cũng đã cố hết sức để đi đến nơi này.
Cậu bình tĩnh bước qua, không nhìn xem làn đạn, xem làn đạn có lẽ cậu sẽ bị doạ sợ đến điên mất.
Trần Gia Bạch chưa bao giờ biết chính mình còn có thể làm được đến mức này…
Thật là một bước tiến lớn trong nhân sinh.
Các tảng đá lớn có rất nhiều, còn có một ít túi đựng đất vàng, cậu đều dẫm đi qua, dùng thái độ mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng làn đạn của người xem, thông qua chút ánh sáng mỏng manh, thay cậu đếm số lần vượt qua đống đá đó.
[13]
[ Tiểu Bạch đi qua mười ba cái bia đá rồi đó…]
[ Mẹ đẻ của tôi ơi!]
Nhưng Trần Gia Bạch không xem làn đạn, đi qua gò đất vàng cuối cùng thì đã đến rất gần mục tiêu của mình.
Giơ tay là có thể với đến.
Đèn pin chiếu đến phía trước, tuy rằng màn hình đã quay về phía trước, nhưng mà vẫn không nhìn rõ đồ vật mà Trần Gia Bạch nhìn thấy.
Ánh sáng chiếu đến cái ngọc bội kia, nhìn sơ qua, là hình mặt trăng khi vừa qua rằm, nhưng nhìn kỹ, lại là một cái gương bát quái.
Trời đất mẹ ơi, Trần Gia Bạch trong lòng chửi mẹ nó.
Vốn dĩ là thi gan rồi, còn lấy ra một cái gương bát quái, đây rõ ràng là cố ý doạ sợ người đó?
Trong lòng thì nghĩ như vậy, cậu lại duỗi tay ra cầm lấy.
Run rẩy lấy xuống, tuy rằng rất muốn cầm lấy, lại bởi vì quá run, nhảy lên hai ba lần, mới nắm được vào một góc của dây tơ hồng mà kéo xuống.
Ngọc khi cầm vào tay có cảm giác lạnh lẽo, thật sự là có hơi quá lạnh.
Tay bản thân cậu cũng đã hơi lạnh, nhưng là ngọc bội còn lạnh hơn rất nhiều.
Chỉ là khi cậu để ngọc bội vào trong túi, tầm mắt Trần Gia Bạch nhìn thoáng qua.
Thấy được tấm bia đá ngay trước mắt.
Mặt trên có chữ viết, tiếng Trung, cho nên mặc kệ cậu tự thôi miên thế nào thì cũng đã đọc được.
——— Chu Hàn… Chập?
[ Mẹ ơi, phía sau có gì đó đúng không…]
[ Tôi hình như cũng thấy được.]
[ Tôi còn tưởng rằng mình hoa mắt.]
Trần Gia Bạch không xem làn đạn, tự nhiên sẽ không biết đã xảy ra cái gì, cậu chỉ cảm thấy có gió lạnh thổi qua, bỗng rùng mình một cái vì lạnh, ba chữ này tựa như khắc ở trong đầu cậu, xuất hiện lặp đi lặp lại.
Phía sau màn hình, ánh mắt thiếu niên đăm đăm, lại chưa nói cái gì.
Nuốt khan một tiếng, xoay người, nhìn con đường đen nhánh, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ.
“Chúng ta cần phải trở về…”
[ Ha ha, Tiểu Bạch sợ rồi.]
[ Vì một màn này tôi đã đợi thật lâu.]
[ Làm một fan từ khi tiểu Bạch mới bắt đầu phát sóng trực tiếp, thì Tiểu Bạch hôm nay tuyệt đối là đã rất dũng cảm.]
[Đây vẫn là bé tiểu Bạch sao?]
Thời điểm trở về, Trần Gia Bạch cơ hồ là đi cùng tay cùng chân, đi gấp gáp, liên tiếp vượt qua các tảng đá, chỉ là không để ý nên suýt chút nữa bị vấp vào đá mà ngã.
Vì không cho phép bản thân té ngã ở địa phương đáng sợ này, cậu không thể không cầm chắc đèn pin chiếu đến con đường ở phía trước.
Từ từ.
Trần Gia Bạch bỗng đứng sững lại, hai chân run run.
Cúi đầu.
Chân cậu, vì không để ý kỹ, lại dẫm lên hai chữ trên tấm bia đá, nhưng mà lần này, cậu dẫm vào hai chữ phía trước.
Cuối cùng một chữ là ——— Chập.
Chữ này là thật sự không hay nhìn thấy, cho nên Trần Gia Bạch theo bản năng ngừng thở.
Chân phải chậm rãi nâng lên.
Ba chữ to.
Chu Hàn Chập.
“…”
HUHUHUHU mẹ ơi con muốn về nhà…
Trong nháy mắt cậu nhớ đến lúc nãy, cục đá đầu tiên cậu dẫm vào, trên đấy ghi rõ là Chu…
Tâm tức khắc lạnh, từ đầu đến chân có cảm giác lạnh thấu tim.
Nơi này là mộ của Chu gia?
Tất cả đều tên Chu Hàn Chập?
Bọn họ là ma quỷ hay sao?
[ Làm sao vậy? Tiểu Bạch nhìn thấy cái gì?]
[ Sẽ không phải là đồ vật bẩn thỉu đi…]
[ Đừng làm tôi sợ mà, tôi muốn tắt di động quá đi.]
Suy nghĩ một hồi, càng nghĩ càng thấy sợ, Trần Gia Bạch ngẩng phắt đầu lên: “Chân dẫm vào bùn lầy, chúng ta tiếp tục đi thôi, không biết chủ bá khác thế nào, tôi có thể là người cuối cùng rồi.”
Nói rồi cậu lập tức bước vội, không nhìn dưới bàn chân nữa, chỉ là khi cậu đi trở về, cậu lại nhìn thấy một tấm bia đá, không cẩn thận mà đọc được dòng chữ trên đấy.
Ba chữ ———— Chu Hàn Chập.
Đã bắt đầu có chút muốn ngất.
Càng ngày càng đi nhanh hơn, rốt cuộc cũng đến được đoạn đường xi măng.
Vừa định thả lỏng một chút, cúi đầu nhìn xuống.
Dấu chân ướt đẫm vừa nãy… bây giờ đã không thấy đâu.