Ánh Trăng Nơi Viễn Đằng, Có Chúng Ta Vẫn Chờ Nhau - Chương 30: Tay nghề nấu nướng của người Quảng Tiến
- Trang Chủ
- Ánh Trăng Nơi Viễn Đằng, Có Chúng Ta Vẫn Chờ Nhau
- Chương 30: Tay nghề nấu nướng của người Quảng Tiến
– Tôi để ý cả qua nay em không mang giày đi ra ngoài đây ư?
Lúc này cô mới để ý đến bàn chân đang lấm lem bùn đất của mình. Trước đó cô cũng rất hay đi chân trần dưới đất cũng không ai để ý gì nhưng bây giờ mới thấy có người chú ý đến việc này.
– Mang giày không thoải mái lắm.
Cô khẽ thốt nên câu. Những đôi giày bên trong biệt thự quả thật đế rất dày, phòng tránh trường hợp những ngày lạnh hay có cản vật phía dưới sẽ không bị trúng chân. Hắn không nói một lời, trực tiếp cúi người xuống lau những vết dơ trên mu bàn chân của cô rồi liền đưa cô vào nhà tắm để rửa sạch lòng bàn chân đang dính đất của mình.
Vệ Quân cầm lấy áo khoác bước lên cầu thang thì khựng lại khi nghe thấy giọng nói trong trẻo của thiếu nữ phía dưới.
– Vệ Quân, trong anh có hơi mệt đúng không?
Nhìn thấy gương mặt khó coi cùng một chút quầng thâm của hắn cô cũng đủ hiểu hắn đang cảm thấy mệt mỏi. Hắn mỉm cười, chỉ qua loa rằng mình phải thức đêm để xử lí ít việc ở xưởng lúa rồi lên phòng.
Cô phồng má dặm dặm lên tấm thảm lông mềm mịn trắng tinh để khô chân rồi mới tiến ra ghế sofa ngồi xuống ngẫm nghĩ.
Nếu hắn đã hỏi cô về việc cô không cảm thấy sợ hãi khi đính hôn cũng một phần đã nghi ngờ về sự tiếp cận của cô rồi. Bây giờ đương nhiên phải nghĩ ra cách để làm hắn quên đi việc này, chi bằng khiến hắn say mê cô như điếu đổ thì may ra còn có thể tính tiếp.
Hoàn cảnh ép buộc cô vào vai vế nghèo hèn thì cô phải thuận theo sự sắp đặt “hạnh phúc” của thiếu gia tài phiệt thôi. Trầm ngâm một lúc cuối cùng cô cũng chịu đứng dậy rời khỏi chiếc ghế sofa, tiến đến nhà bếp.
__________________
Hắn vào phòng, nới lỏng cổ áo, bước nặng nề tiến đến giường ngả lưng một chút, thế nhưng lại chẳng thể nào chợp mắt nổi. Tiếng mở cửa phòng vang lên, hắn bước ra ngoài nhìn sơ qua thic thấy cô đang trong phòng bếp, sau đó cũng chẳng để ý mà đi thẳng đến phòng làm việc.
Gian phòng không quá to, chi chít những kệ sách cao chạm trần, rất nhiều sách vở bên trên, phải nói chẳng thể đếm xuể. Trên bàn làm việc hắn có hẳn một chiếc điện thoại bàn. Thời này nếu có được một chiếc điện thoại bàn chính là giàu có nhất đất nước. Bởi lẽ khi ấy người ta chỉ mới làm ra được 5 chiếc đầu tiên để thử nghiệm.
– Thiên Lục, cậu biết rõ Quảng Tiến đúng không? Mau kêu lính Minh Đại tìm ra gia đình của một cô gái tên Hân Như nằm sát vùng biên giới, đã từng bị quân lính bên đó bắt giữ và được bán đấu giá tại sàn Mộng Vân.
Chưa kịp để bên kia trả lời, hắn đã ngông cuồng tắt máy, chỉ ngồi trên bàn làm việc rồi nhìn ra hướng cửa. Quả thật cô đoán đúng, hắn hiện tại đang nghi ngờ cô tiếp cận hắn với mục đích gì. Chưa kể cô còn là người Quảng Tiến, không trừ trường hợp có ý đồ xấu.
Đôi mắt hắn trở nên u uất lạnh lẽo vô cùng. Tất cả mỹ nhân mà hắn từng tiếp xúc, chẳng ai sỗ sàng mà lại đồng ý lấy hắn ngay vì rất nhiều lý do khác nhau. Thậm chí hắn còn chưa nói đến việc, tất cả nữ nhân hắn đã “thử” qua đều là con gái đều còn trinh tiết và cũng chẳng phải đến riêng từ sàn đấu giá Mộng Vân.
Hân Như- một người con gái xuất thân từ đất nước thù địch Quảng Tiến lại có thể được bán trên sàn đấu giá quả thật là không tồi. Nếu không dính đến bọn chính trị gia Minh Đại thì cũng là một giao dịch nào đó giữa các quân lính trong nước.
Trong tay Luân Vệ Quân nắm rất nhiều quân cờ chính trị cũng như quân đội. Minh Đại là nước làm theo chỉ thị của người giàu có chứ không phải chỉ đạo của nhà nước như Quảng Tiến. Vì thế hắn ở đây là người có quyền hành, không phải là kiểm soát tất cả, mà là một nửa.
Dáng người cao lớn của hắn đứng phắt dậy, bàn tay to lớn chùng làn da rám nắng cầm khóa cửa kéo ra, vừa bước ra khỏi hành lang phía trước đã nghe thấy tiếng gọi trong trẻo của người thiếu nữ bên dưới.
– Vệ Quân! Anh xuống đây một chút được không?
Căn bản bên trong hắn không chút cảm xúc, nhìn thấy nụ cười tươi rói kia mà không muốn đóng giả mập mờ nữa, thế ngưng cũng lại quay gót đến cầu thang đi xuống phía dưới.
Hạ Anh nhanh chân chạy đến, luồng thật nhanh ra phía sau lưng anh rồi chống hai tay đẩy đi về phía gian bếp đã tỏa lừng mùi thơm từ các món ăn ngon bày biện đẹp mắt trên bàn. Vệ Quân không tỏ ra ngạc nhiên, đưa mắt lăn nhìn cô có vài phần lạnh lẽo.
– Em làm gì vậy?
Đôi mắt trong sáng của cô ngước lên nhìn anh, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Dáng vẻ khó gần đó của hắn đột nhiên thay đổi nhanh như vậy khiến cô nhận ra hắn có vẻ bất thường.
– Tôi thấy anh mệt vì công việc như vậy nên có vào bếp nấu cho anh vài món ăn cho cử tối.
Hắn nhìn ra cửa sổ, bầu trời còn chưa chạng vạng tối mà đã làm cơm rồi à, có phải là trêu người quá không?
– Mới xế chiều thôi, cơm tối gì chứ?
Nói xong hắn liền quay lên phòng mà không ngó ngàng gì đến cô và các đồ ăn trên bàn đang dần nguội lạnh vì khí trời đã xuống. Hạ Anh thở dài, ngồi xuống ghế nhìn vào các món ăn trên bàn. Bây giờ cô phải làm người con gái thùy mị nết na chứ không đã đấm hắn từ lâu rồi.
Đồ ăn ở đây mua rất mắc tiền, thế nên cô mới dọn xuống tủ nếu hắn có ăn thì sẽ hâm nóng lại. Thường ngày cô không ăn tối nên cũng chẳng đói bụng dù sáng giờ chỉ ăn có 1 bữa sáng. Cô lên phòng, đóng cửa *Rầm* một cái thật mạnh như trút giận rồi khóa trái cửa ở trong phòng.
Gió phất phới làm tung bay màn che bên cửa sổ. Bên ngoài khung cảnh thật ảm đạm, không có tiếng xe cộ hay tiếng nói chuyện của một ai, chỉ có tiếng chim hót hệt như lúc vẫn còn bên trong quân đội An Nguy.
Cô nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, chợt nhớ đến bóng dáng của Đăng Khôi, nhớ đến những lúc được anh chăm sóc khiến cô lại rung cảm. Cô mỏi mệt ngồi co người trên chiếc ghế to cạnh cửa sổ, hơi thở cứ đều đặn mà vào giấc ngủ.
_______________________
Vệ Quân sau giấc ngủ dài trên giường cũng ngồi thẳng người dậy, liếc mắt về phía cửa sổ thấy trời đã sập tối, hắn khẽ xoa nhẹ thái dương, bước chân xuống giường mở cửa phòng tiến ra hành lang. Căn phòng bên cạnh vẫn đóng chặt như mọi khi, làm con người ta cũng chẳng biết bên trong có người hay không.
Từng bước nặng nề hắn đặt xuống cầu thang gạch trắng tinh khiết, vừa nhìn thấy dì Hà từ ngoài vườn bước vào hắn liền cất tiếng hỏi:
– Dì Hà, dì không làm đồ ăn tối sao ạ?
Dì Hà đang lau đi những vết nước dính trên mặt, sau đó lấy làm lạ liền chỉ tay vào bếp rồi nói:
– Ủa trong tủ đều có đủ đồ ăn cả rồi, hình như là con bé Hân như nó nấu, ừ mà chiều giờ dì cũng chẳng thấy con bé đâu cả.
Vệ Quân nhìn vào gian bếp đang tắt đèn rồi lại nhìn lên phòng ngủ của cô, sau đó tiến đến đưa mắt về phía tủ gỗ trắng bạch dương, bên dưới tủ có 3 4 đĩa đồ ăn đã nguội lạnh, nhưng chỉ cần hâm nóng lại là ăn được.
Hắn cầm từng đĩa đồ ăn ra, đĩa đầu tiên là thịt bò xào cùng một ít cải thảo, đĩa thứ hai là rau chân vịt luộc, cuối cùng là tô canh hoa điên điển nhi nhỉ vàng hoe.
– Dì Hà, dì giúp con hâm nóng đồ ăn với ạ, con lên lầu xử lí công việc rồi sẽ xuống.
Nói xong hắn dứt khoác lên lầu, đứng trước cửa phòng của cô rồi suy nghĩ một lúc lâu mới gõ cửa.
– Hân Như?!
– ………
Bên trong vẫn im hơi lặng tiếng.
– Em có ở bên trong không?
– ……..
Bên trong vẫn tiếp tục im lặng, một hồi lâu sau thì nghe thấy tiếng mở chốt cửa, cô chỉ hé cửa ra một chút để lộ phần đầu ra ngoài, sau đó mới cất giọng chua chát, cứng đầu.
– Anh mặc kệ tôi, ngày mai cứ bỏ tôi ở chợ, tự khắc tôi không bám lấy anh, không mộng tưởng danh xưng cô Luân phu nhân nữa.
Cô trực tiếp đống cửa thật mạnh. Từ trong câu nói lộ rõ vẻ tủi hờn vì những cảm xúc khó coi từ chiều của hắn. Không biết những suy nghĩ của hắn là sai hay đúng, chỉ quay ngược đi xuống phòng bếp mà ăn.
Đồ ăn cô làm rất ngon, người Quảng Tiến nấu nhưng lại cực kì hợp khẩu vị của dân Minh Đại hắn. Đặc biệt là món bò hắn thích lại có mùi rất thơm đặc trưng khoa cưỡng. Lâu lâu ngồi ăn mắt hắn lại liếc lên nhìn căn phòng khóa chặt cửa.
Bữa ăn kết thúc, hắn cầm lấy một khai cơm đủ 3 món khi nãy hắn đã chừa lại một ít để trước phòng cho cô, sau đó còn nói vọng vào bên trong.
– Đồ ăn tôi để bên ngoài, ăn không thì tùy, nhưng tôi không đưa em ra khỏi đây đâu.
Dứt lời hắn cũng mở cửa bước vào phòng làm việc. Nhìn lên chiếc điện thoại bàn im hơi lặng tiếng, hắn chợt không biết sự đa nghi của mình có chuẩn xác không với một thiếu nữ như vậy. Nếu đúng cô cũng không được đi, nếu sai thì kết quả cũng sẽ phải ở lại căn biệt thự nơi đồng hoang mông quạnh này.