Ánh Trăng Nơi Viễn Đằng, Có Chúng Ta Vẫn Chờ Nhau - Chương 31: Thiếu nữ Đình gia
Hiện tại cô chẳng khác gì bị bắt giữ, bản thân lại còn muốn tuyệt thực. Không biết mình muốn chứng minh điều gì. Chiếc balo được đặt ngay ngắn trên bàn, cô bước đến, lấy trong túi ra con chip lúc sáng, tâm trạng coi có phần nhàn hạ, thậm chí còn vài phần tủi thân.
Cô ước rằng con chip này trừ việc có thể kết nối đến Cục theo dõi của An Nguy, ngoài ra còn có thể kết nối với các đồng đội của mình. Đặc biệt, cô rất muốn biết được tung tích của Đăng Khôi.
_____________________________
Đăng Khôi từ xưởng may trở về một tuýp lều tồi tàn sâu bên trong khu rừng vắng lặng. Hôm nay anh đã phải làm việc rất nhiều, đã vác bao nhiêu bao lụa cũng chẳng biết, cơ thể thì mỏi nhừ, tay chân bong tróc đến chảy cả máu vẫn tê cứng không có chút cảm giác. Cả ngày vẫn chưa được ăn gì vào bụng, cô nhất quyết không chịu hạ mình bước ra khỏi phòng.
Không gian thật ảm đạm, có vài phần yên tĩnh. Tất cả các anh em trong công xưởng cũng đã thiếp đi vì mệt. Chàng trai với vóc dáng cao ráo nhưng được che giấu sâu bên trong lớp áo là những vết bầm tím vì bị đánh đập bởi ông chủ.
Anh lấy dưới lớp gối đầu là một con chip, hình dáng tương tự như Hạ Anh. Đôi mắt anh nhìn xa xăm, tay vô thức nắm chặt con chip. Hôm qua anh đã gặp lại cô gái mà mình thương nhất rồi. Cô ấy vẫn khỏe, lại còn được ở bên cạnh người đàn ông yêu thương mình nữa.
Những bước chân nhỏ nhẹ rón rén của anh như sợ bị ai phát hiện. Anh dừng lại trước một cái cây cổ thụ to, trực tiếp leo lên một cành lớn, khi đã an vị chỗ ngồi mới bắt đầu bật con chip lên để nói.
”Alo, chip được kết nối với đồng chí Đăng Khôi thưa thượng tướng!”
Phía bên kia truyền đến tiếng bước chân hì hục nhanh dần của thượng tướng, chiếc loa đen nhỏ được truyền đến giọng nói nghiêm nghị quen thuộc.
”Đồng chí đã có tin tức gì?”
Đăng Khôi nhìn về phái xa xăm trong bóng đêm đen trong khu rừng rậm rạp, lâu lâu rít lên vài tiếng cú mèo. Miệng anh khẽ nhếch lên một cách tự nhiên, có nhiều sự thích thú.
– Báo cáo thượng tướng, xưởng may nơi tôi làm việc, tôi đã nhận thấy Đình Gia Khang có mối quan hệ bất chính với một cô người làm trong xưởng dù đã có gia đình. Tuy rằng việc đó không liên quan đến chính trị giữa hai quốc gia quá nhiều, nhưng tôi cho rằng, nếu như tôi có thể tiếp cận đứa con gái Đình Hiên Nhiên của ông ta thì có thể làm chia rẽ nội bộ, lúc đó có thể dễ dàng tìm kiếm tài liệu tại Đình gia.
Thượng tướng trầm ngâm một lúc như đang suy nghĩ một điều gì đó, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của Đăng Khôi. Mặc dù ngay từ đầu đã có kế hoạch tác chiến, thế nhưng vẫn là quân trinh sát linh hoạt chuyển đổi. Ban đầu, anh được phân vai vào đây chỉ để theo dõi tình hình của nhà họ Đình, nào ngờ lại có thể biết được thông tin và cả kế hoạch xuất sắc thế này.
Đối với một người quân nhân mới vào như anh, đó chính là một thành tựu to lớn. Trong khu rừng to lớn, vì quá yên tĩnh nên chỉ cần một tiếng động nhẹ là anh có thể nhận ra ngay dù chỉ là tiếng bước chân.
*Á*
Tiếng một người con gái từ sâu trong cánh rừng thông vang lên, có vẻ là cảm thán vì đau đớn, cô gái ấy không ngừng kêu la thảm thiết như đang ở tận cùng của đau khổ. Anh khẽ nhăn mày, âm thanh cách đây không xa, chỉ mong có thể không ai phát hiện. Dừng cuộc họp trong vài phút, anh nhay4 xuống khỏi mặt đất, giấu con chip vào túi quần rồi nhanh chóng chạy đến nơi phát ra tiếng động lạ.
Anh ở đây không được tính là quá lâu, nhưng cũng đã nghe được nhiều tin tức về đêm trong khu rừng này. Hết hãm hiếp rồi đến bắt cóc giết người, họ đều đã nghe qua cả rồi, thậm chí còn nhìn thấy cả xác chết vào sáng sớm hôm sau. Có thể là vì phân biệt giai cấp và đất nước, nên Minh Đại có rất nhiều trường hợp thảm khốc như thế này.
Bước chân anh dừng lại, trong màn đêm đen tối, hơi thở anh trở nên dồn dập hụt hơi vì chạy. Trước mặt anh là một cô gái, đoán chừng là một tiểu thư trẻ tuổi.
– Cứu tôi với, xin anh hãy cứu lấy tôi…..
Cô gái với hơi thở yếu ớt cùng với cơ thể cạn kiệt, nước mắt cô giàn giụa uất ức khi những người trước mặt là 3 người đàn ông vạm vỡ đang thay phiên lột sạch những bộ đồ gợi cảm của cô. Anh không muốn nói nhiều, lập tức tiến đến lôi áo một tên ra đấm không ngừng. Đương nhiên anh biết võ, nhưng vì sức khỏe hiện tại không cho phép, những nắm đấm anh đánh ra cũng không dứt khoác và mạnh mẽ như lúc còn ở doanh trại nữa.
Mặc dù sau đó anh là người đã đánh gục 3 tên, thế nhưng trên người đã gầy gò ốm yếu lại mang thêm nhiều vết thương ngoài da khiến cơ thể càng trở nên yếu ớt nghiêm trọng. Chỉ thấy tay anh bấu chặt vào nhau sắp tróc cả biểu bì, dù vậy vẫn cúi người xuống đưa tay nắm lấy tay người con gái đang tuyệt vọng dưới kia.
Ánh mắt cầu cứu cùng một chút hoang mang lo sợ, cô ta nhìn anh như thể anh sắp giở tiếp trò đồi bại với mình. Đôi tay run rẫy có chút rụt rè, cuối cùng cũng chịu nắm lấy tay của anh, căng thẳng ngồi dậy.
– Cô không sao chứ?
Anh vội để tay cô lên vạt áo sau lưng của mình, sau đó mới lau đi vệt máu còn vươn dài trên khóe môi. Tuy rằng trời rất tối, nhưng thứ khiến anh trở nên minh mẫn nhất, là người con gái trước mặt mình là con gái của Đình Gia Khang- Đình Hiên Nhiên. Không quá bất ngờ khi anh nhận ra cô ta, nhưng chỉ có điều là anh gặp quá sớm. Đáng ra phải là tháng sau, khi Đình lão gia tổ chức tiệc ăn mừng xưởng may mới đúng.
Khu rừng này cách đường lớn không xa, thế nên anh mới dẫn cô quay ngược trở lại con đường lớn, nơi khi nãy cô đã bị bắt đến đây. Thân hình nhỏ nhắn của cô gái này vẫn run rẩy không ngừng. Đứng trước lề đường đầy đất đá đỏ, anh vẫy tay, gọi một chiếc xe kéo đến trước mặt rồi nhìn cô.
– Nhà cô ở đâu thì cứ nói với chú ấy để về, đi cẩn thận đừng để gặp bọn xấu. À mà….
Anh liếc nhẹ mắt chú ý đến bộ dạng trần trụi của cô, sau đó mới đưa tay tháo lấy lớp áo rách rưới màu nâu sậm của mình, đắp lên người cho cô khi cô đã yên chỉnh ngồi lên xe.
– Mong cô đừng chê áo tôi rách rưới, nó sẽ giúp cô không thấy cảm lạnh, và nó sẽ giúp che chắn cho cô đến khi cô về nhà. Cô có thể vứt sau khi sử dụng, không cần trả lại.
Nói xong anh liền quay lưng đi, nào biết thật sự cô gái này đã va phải mọi hành động quan tâm của anh rồi cơ chứ. Đăng Khôi hiên ngang đi sâu lại vào khu rừng, nhìn sơ một lượt lên cơ thể đang trần trụi không áo của mình. Cơ thể đã bị thương bây giờ lại còn bị sức lạnh làm cho anh thoáng rùng mình.
Đút tay vào túi quần, anh lấy ra con chip rồi lén nhìn chằm chằm vào nó, thoáng chốc trong đầu lại trở nên lạ lùng, ghi nhớ đến hình dáng cô gái nhỏ vừa gặp hôm qua, chẳng biết bây giờ cô đang làm gì, có ăn uống điều độ hay không.
Anh chỉ muốn chạy thật nhanh đến chỗ cô, dứt khoác ôm chặt lấy cô để thỏa nỗi nhớ. Chỉ tiếc con chip này chẳng thể kết nối được với cô, nên anh mãi chẳng nghe được tiếng nói trong trẻo mà lại bướng bỉnh nghiêm nghị của cô gái nhỏ này nữa rồi.
Trái tim anh cảm thấy nhớ nhung hụt hẫng, chẳng hiểu vì sao lại chọn tham gia cái nhiệm vụ quân trinh sát này, nếu anh từ chối và ở lại quân trại thì có lẽ bây giờ mỗi ngày đã được nghe giọng nói của cô rồi, ít ra có thể nhận ra cô vẫn đang an toàn chứ không phải 2 người 2 hướng như thế này.
Sau một khoảng thời gian, anh cũng đã về đến căn chồi trước bãi đất trống giữa một đồi rừng. Mọi người vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ, anh âm thầm về giường, lấy trong balo một hộp sơ cứu rồi tự mình cắn răng sát trùng.
__________________________
Điện thoại để bàn trong phòng làm việc vang lên, Vệ Quân đang ngồi đọc sách bị tiếng động trên bàn làm cho mất tập trung. Chân mày hắn khẽ nheo lại khó chịu, cuối cùng cũng gấp sách lại tiến đến trước bàn rồi cầm lấy chiếc điện thoại kê lên tai.
*Bụp*
Điện thoại đặt xuống với tâm trạng có hơi nặng nề của hắn, chẳng biết hắn đã nghĩ gì, lập tức mở cửa phòng sách, hiên ngang nhìn vào khay cơm đã nguội lạnh dưới sàn, giọng nói có phần lạnh lẽo:
– Dì Hà, dọn đồ ăn giúp con.
Nói xong hắn liền đóng sầm của phòng ngủ lại, cậu thiếu gia này, hằng ngày vẫn luôn chăm chỉ, đến tận khuya xử lí việc xong mới vào phòng ngủ, chẳng hiểu sao nay lại ngủ sớm đến thế, thậm chí cả sấp tài liệu trên bài làm việc trong phòng còn chưa được xử lí nữa.