Chương 23
“Quốc Vương, con tới rồi”
Tất cả mọi người đều dồn sự chú ý của mình vào người được gọi là Louis Điện hạ này. Trên người khoác một bộ suit trang phục Hoàng Gia màu trắng đầy xa xỉ nhưng không kém phần quý phái.Phải nói rằng nhan sắc cùng thần thái của cô không chê vào đâu được
E:”Đây là Louis Điện hạ sao? Đẹp kinh khủng khiếp”
F:”Đẹp thật đấy. Phải nói rằng lần đầu tiên tôi nhìn thấy người đẹp đến vậy. Chắc đây không phải là con người rồi huhu. Xinh như một thiên thần”
G:”Cô ấy sẽ là của tôi”
Không khí của buổi tiệc trở nên sôi nổi hơn bao giờ hết. Ngoại trừ, An Cảnh Nghi đang ngỡ ngàng đến nỗi bất động. Hiện tại, cảm xúc của nàng đan xen lẫn lộn, vui vì sau hai năm, cuối cùng nàng cũng đã gặp lại được người mà nàng ngày đêm nhớ mong còn buồn vì nàng đang dần nhận ra một điều gì đó bất thường ở đây.
“Ảnh Quân là Lucy Điện hạ, Hạ Vũ là Louis Điện hạ. Vậy chẳng phải hai người đó là chị em ruột với nhau sao? Phải rồi trước giờ mình chưa hề biết họ của Ảnh Quân là gì? Vậy chẳng phải ngày hôm đó mình hiểu lầm hai người họ sao” Nàng càng suy nghĩ càng tự vùi mình vào mớ hỗn độn
Còn Hạ Vũ từ lúc bước vào đã thấy An Cảnh Nghi đứng ở đó nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh và vờ như không quen không biết với nàng nhưng sâu thẳm trong lòng cô không hề muốn làm điều đó chút nào
“Chào mọi người, tôi là Louis, là người kế vị trong tương lai. Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã đến buổi tiệc ngày hôm nay” Cô dùng giọng nói lạnh như băng, phát biểu ngắn gọn súc tích khiến ông và chị đứng một bên cũng phải bó tay với cái đồ mặt lạnh này.
Từ sau khi chia tay với nàng, cô đã không còn nói chuyện nhiều như trước nữa, thường xuyên cắm đầu vào công việc nếu không công việc thì nơi duy nhất mà mọi người có thế tìm thấy cô ở đó chính là quán bar. Hay nói cách khác, Hạ Vũ đã khép kín lòng mình lại không để bất cứ một ai bước vào.
“À phải rồi, hôm nay đến đây tôi có chuẩn bị một món quà bất ngờ dành cho tất cả mọi người ở đây chiêm ngưỡng” Cô vừa nói vừa bước xuống tới chỗ của Bạch Nhật Nam đang đứng, bên cạnh là Bạch Nhật Cường. Anh ta từ lúc thấy cô bước vào đã có phần chột dạ, định là sẽ chuồn khỏi đó nhưng không kịp
“Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi đúng không?” Cô lên tiếng mỉa mai
“Louis… Louis Điện hạ…có phải người nhận nhầm tôi với người khác không? Đây là lần đầu chúng ta gặp nhau” Anh ta nói dối trắn trợn không hề chớp mắt. Đúng là mặt dày, vô liêm sỉ.
“Vậy sao?” Cô vừa dứt lời màn hình trên bục phát biểu hiện lên một đoạn video clip. Hình ảnh trên đó làm cho anh ta ngày càng run rẩy, mất bình tĩnh. Nó là đoạn clip mà Bạch Nhật Nam cùng những tên khác đã đánh cô nằm la liệt vào ngày hôm ấy ở Khu X.
Nàng từ khi video bắt đầu chiếu, nước mắt đã tuôn rơi không ngừng. Một cảm xúc tội lỗi cũng bắt đầu dâng lên trong lòng nàng.
“Thì ra ngày hôm ấy, Hạ Vũ không đến concert cùng mình không phải đi cùng Âu Dương Nhã Ly mà là vì lo lắng cho mình mới chạy đến đó và bị người khác hãm hại. Tiểu Vũ vì mình mà bị thương nặng đến vậy mà bản thân không hề hay biết, chỉ biết trách cậu ấy” Bây giờ nàng thấy hối hận vô cùng, liệu điều đó có quá muộn màng.
“Quen mắt không?” Cô quay lại nhìn anh ta đang run rẩy mà khinh bỉ.
“Điện hạ, điện hạ. Tôi sai rồi người tha cho tôi đi” Anh ta quỳ rạp xuống đất mà cầu xin
“Âu Dương Nhã Ly. Tội ám sát Điện hạ thì sao đây?” Cô gọi lớn tên em, Nhã Ly từ ngoài bước vào ôm theo một sấp tài liệu dày cộm
“Điện hạ, ám sát thành viên Hoàng Gia, tịch thu tất cả tài sản, ở tù 20 năm” Nghe đến hình phạt này tất cả mọi người đều run sợ không riêng gì anh ta
“Còn nữa, quà còn chưa hết đâu. Bạch Nhật Cường, ông âm mưu thâu tóm quân sự hòng lật đổ Hoàng Gia giành lấy quyền lực cho mình. Trong hai năm qua, tôi đã tìm đầy đủ chứng cứ. Hơn hết, ông đã từng một lần ám sát không thành một thành viên Hoàng Gia là tôi đây. Ông còn điều gì muốn chối cãi?” Vừa nói xong, cô đem toàn bộ tài liệu mà Âu Dương Nhã Ly đang cầm quăng thẳng vào mặt ông ta
“Mày? Dù tao có làm ma cũng không tha cho mày”
Ông phẫn nộ vì kế hoạch đã sắp thành công thì bị cô phá hỏng
“Nhã Ly, hình phạt cho tất cả các tội trạng của ông ta?”
“Xử tử”
Nghe xong câu đó mọi người đều đứng hình tại chỗ
“Cảnh Vệ Hoàng Gia”
Cô hô lớn thì có một đám cảnh sát chạy đến còng tay cha con họ lại
“Hahahahah, Hạ Vũ mày tưởng tới đây là kết thúc sao? Sẽ có người thay tao trả thù. Tao nhất định phải thấy mày chết. À còn một chuyện nữa, thật ra khi ở Học Viện Quân Sự Hoàng Gia, trái lựu đạn đó là dành cho mày, nào ngờ con nhỏ ngu ngốc kia lại cầm trúng nó, may cho mày đấy.” Nghe đến đây, lòng cô chợt nhói lên và cảm thấy có lỗi vì đã để nàng gặp nguy hiểm vì mình.
Hắn tiến sát lại gần tai cô mà thủ thỉ vào “Có người đã căn dặn tao cố tình chuẩn bị món quà đặc biệt đó cho mày”
Sau khi nói xong hắn cũng đã bị lôi đi.