Chương 21
“Em đồng ý” Lời nàng vừa thốt ra khiến cô ở dưới không khỏi bàng hoàng, tay siết chặt, đôi môi bị cô mím chặt đến nỗi bật cả máu.
Còn anh ta thì vô cùng vui mừng như vừa với được kim cương, nhanh chóng đeo nhẫn vào cho nàng. Nhưng chiếc nhẫn vừa sắp vào ngón tay lại bị ai đó cầm lấy ném đi không thương tiếc
“An Cảnh Nghi, cậu có biết mình đang nói gì không?”
Người đó chính là Hạ Vũ, cô sấn tới đầy tức giận muốn tìm câu trả lời ở nàng
“Tôi biết rõ mình đang làm cái gì, không cần cô nhắc nhở” Nàng nói với giọng hơi run nhưng cũng cố gắng bình tĩnh để cô không nhận ra.
“Biết rõ? Cậu là người yêu tớ nhưng lại nhận lời yêu của anh ta. Rốt cuộc cậu muốn làm gì đây hả An Cảnh Nghi?” Nàng càng nói khiến cô càng tức giận, cô không hiểu rốt cuộc là vì sao nàng lại làm như thế.
“Tôi làm gì thì phải hỏi cô rồi. Không phải cô là người biết rõ nhất sao?” Nàng mang ý châm chọc cùng ánh mắt sắc lạnh nhưng con tim thì như đã vỡ vụn thành từng mảnh
“Nghi Nghi có phải cậu đã hiểu lầm gì tớ đúng không? Cậu là đang giận tớ đúng không? Tớ biết tớ sai rồi, cậu đừng giận nữa có được không?” Hạ Vũ vừa nói vừa nắm lấy tay nàng nài nỉ. “Chát” Nàng bất giác không kiềm chế được mà đã ra tay đánh lên khuôn mặt mà nàng đã từng rất si mê ấy. Nhưng lúc nàng chợt nhận ra đã quá muộn rồi. Đôi tay ấy đã làm đau người mà nàng yêu nhất. Còn cô sau khi bị nàng tát lại trở về trạng thái im lặng. Tim như có ngàn mũi dao đâm vào. Điều mà Hạ Vũ không ngờ nhất chính là nàng đã ra tay đánh cô.
“Chúng ta chia tay đi, Hạ Vũ” Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt của cô một cách cương quyết.
Sau lời nói ấy, cô đứng như trời trồng, nước mắt lăn dài trên mà không nói được lời nào. Còn mọi người xung quanh thì bàn tán xôn xao
“Cuối cùng thì chỉ có tớ luôn là người tin tưởng cậu”
Cô nở nụ cười trong đau khổ, bất lực. Chính Hạ Vũ cũng không thể thể hiểu được rằng tại sao nàng lại như vậy? Tại sao nàng lại có thể nói ra lời chia tay dễ dàng như thế?
Bạch Nhật Nam thấy Hạ Vũ cứ đứng đó cản trở anh ta mãi liền nhào đến vung tay đấm vào mặt cô. Hạ Vũ cũng chẳng thèm đánh lại cứ thế để cho anh ta đấm trúng, ngã nhào ra sàn
“Bạch Nhật Nam. Mày là cái thá gì chứ? Dám động đến người của bà?” Hạ Ảnh Quân từ ngoài xông vào trên tay còn ôm theo một hộp quà rất to xông đến chỗ Hạ Vũ đỡ cô đứng dậy rồi đi đến đặt hộp quà xuống trước mặt Cảnh Nghi
“Đây là quà của Hạ Vũ. Đồ đem đến rồi, tôi sẽ không lấy lại, muốn nhận hay quăng vào sọt rác thì tùy cô. Tôi chỉ muốn nói, không cần biết là đã có chuyện gì xảy ra nhưng tôi đảm bảo, An Cảnh Nghi, cô chắc chắn sẽ hối hận vì ngày hôm nay. Còn mày, Bạch Nhật Nam, tao nhất định sẽ khiến mày trả giá đắt” Nói xong chị cùng cô rời khỏi đó. Trước khi đi, Hạ Vũ quay lại nhìn An Cảnh Nghi một lần cuối cùng
“An Cảnh Nghi, yên tâm, tớ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu nữa”
Sau khi cô rời khỏi đó, anh ta mặt dày lên tiếng
“Cảnh Nghi chúng ta tiếp tục thôi, mặc kệ lũ nghèo hèn đó”
“Cút” Nàng gằn giọng rồi ôm theo hộp quà bỏ lên phòng, nhốt mình trong đó. Suốt đêm đó cả hai chẳng thể nào ngủ được. Phía nàng, khóc hết nước mắt, nàng cũng đã lấy hết can đảm mở hộp quà ra. Trong đó:
“Mèo con? Sao cậu lại?” An Cảnh Nghi sững sờ khi món quà sinh nhật của cô là một chú mèo con. Làm sao cô biết được chứ? Khi mà nàng chưa bao giờ nói với cô rằng nàng thích mèo chứ? Ôm bé mèo trong lòng nàng bật khóc dữ dội, đau thương hơn
“Hạ Vũ, sao cậu lại làm như thế chứ? Cậu có biết tớ yêu cậu đến nhường nào không?”
Nàng lục lọi bên trong còn có một bức thư, nàng nức nở mở ra đọc
“Chúc cậu sinh nhật vui vẻ nha Nghi Nghi. Tớ xin lỗi cậu rất nhiều vì đêm concert hôm đó, tớ đã không đến. Tớ có điều khó nói không thể giải thích với cậu ngay được nhưng tớ nhất định sẽ cho cậu câu trả lời thỏa đáng nhất. Tớ biết cậu rất rất buồn và thất vọng về tớ. Nhưng hãy tin tớ được không? Tớ tặng em mèo này là để bầu bạn với cậu. Khi tớ không ở cạnh cậu, nó sẽ thay tớ làm cậu mỉm cười. Tớ đặt tên cho nó là Đại ka vì nhìn nó đanh đá giống cậu vậy đó. Thật là đáng yêu. Mong cậu tuổi mới luôn hạnh phúc và mãi mỉm cười như thế nhé.”
“Đồ chết bầm nhà cậu. Tại sao vậy chứ?” Nàng bần thần sau khi đọc xong bức thư cũng như cảm thấy có chút hối hận khi đã ra tay đánh cô.
Phía cô chẳng khả quan là mấy. Hạ Vũ đã cùng với Hạ Ảnh Quân trở về nhà ba mẹ.
Nhà ba mẹ của cô không nằm trong thành phố S, cô vì thực hiện nhiệm vụ nên mới mua căn nhà nằm trong thành phố. Bây giờ, cô đang nhốt mình trong căn phòng tối tăm xung quanh toàn là vỏ bia với rượu. Cô nằm lê lết trên sàn, thân tàn ma dại có nhìn sao cũng không ra dáng vẻ của Hạ Vũ thường ngày nữa.
“Này, chẳng phải tớ tin cậu như vậy sao? Tại sao cậu lại không chịu tin tớ? Hức…hức”
“Xoảng… xoảng” Tiếng thủy tinh rơi, cô đứng dậy bắt đầu đập phá đồ đạc trong phòng. Nghe thấy tiếng động lớn, ba cô liền hoảng hồn chạy đến liên tục gõ cửa
“Con gái, mở cửa cho ta. Con sao thế? Có gì từ từ nói ta sẽ không ép con nữa. Mở cửa cho ta đi Hạ Vũ”
Không nghe thấy tiếng động bên trong nữa, lòng ông như lửa đốt. Ông sợ rằng con gái mình sẽ làm chuyện dại dột gì đó khiến ông sẽ hối hận đến suốt cuộc đời.