Chương 69: Thông tin ít ỏi
Cậu chắc chắn người đó là Hạ Linh, cả lí trí và trái tim đều mách bảo cậu như vậy. Chỉ khác là cô gái ấy nói được, Hạ Linh thì không, nhưng biết đâu…
Ngồi được hơn một tiếng, Nhật Nam nhận cuộc gọi từ thư ký thì mới đứng dậy đi về công ty giải quyết công việc. Linh trong phòng làm việc bước ra, cô nhìn theo chiếc xe mô tô vừa vút đi, ánh mắt chợt trĩu nặng.
Cô biết Nhật Nam ngồi đó, cô đã tỏ ra tự nhiên khi đi đến tiếp vài vị khách đặc biệt, cố gắng không để lộ ra mình là Hạ Linh, cho đến khi cậu rời đi thi thì cô khẽ thở dài.
Là đúng hay sai khi cô trở về đây.
Tại công ty, Nhật Nam đang ngồi họp với những giám đốc khác thì Phương Thi đến, cô đứng ngoài vẫy tay chào cậu.
Một lát sau cậu xong việc đi ra, Phương Thi nhoẻn môi cười, Nhật Nam ngạc nhiên hỏi.
“Tôi nhớ hôm nay tôi không có lịch hẹn với bên công ty của Thi thì phải?”
Phương Thi nghiêng đầu cười nói.
“Phải, nhưng tôi có việc tiện đường qua đây. Muốn mời Nam đi cà phê thôi!”
Nhật Nam nhận ra mình hơi thất lễ thì gãi đầu cười chữa cháy.
“Ồ xin lỗi nhé! Vậy chúng ta sang tiệm cà phê đối diện nhỉ?”
Phương Thi khẽ gật đầu, cả hai cùng đi xuống sảnh. Tiệm cà phê đối diện công ty của Nhật Nam, tuy không lớn nhưng cậu rất thích.
Khi cả hai đang sang đường, từ đâu một đứa bé chạy xe đạp phóng nhanh qua, Phương Thi mang giày cao gót nên bất ngờ bị loạng choạng. Cô ngã người thì Nhật Nam nhanh tay giữ cô lại, bàn tay cậu nắm tay cô, cả người Phương Thi theo quán tính dựa hẳn vào người Nhật Nam.
Nhật Nam buông tay cô ra, Phương Thi cũng ngại ngùng mỉm cười cảm ơn cậu.
…
Nhất Phong đi sang công ty riêng, hắn lãnh đạm bước vào, mọi người thấy đều cúi đầu chào. Việc Nhất Phong mở công ty riêng để cho Bách nắm giữ không ai biết, chỉ có hắn, Nhật Nam và Bách biết chuyện này. Nhất Phong đi vào phòng làm việc, Bách đi lại đưa một vài giấy tờ công việc hợp đồng.
Nhất Phong xem xét qua một lượt rồi hỏi.
“Hợp đồng này bên kia họ đã đồng ý chưa?”
Bách trả lời.
“Tôi vẫn đang làm việc với họ, họ muốn thêm mười phần trăm!”
“Vậy à? Cứ thương lượng thêm, nếu không được thì tìm cách khác.”
Bách lúc này lên tiếng.
“Cậu Phong, chẳng phải chỉ cần ép họ là được sao? Tại sao phải…”
Nhất Phong đặt tập giấy tờ lên bàn, hắn ngả người ra sau rồi mới trả lời.
“Tôi không muốn như ông ấy, dùng thủ đoạn trên mọi mặt trận. Tuy được lợi nhưng lại đánh mất đi rất nhiều thứ. Cậu cứ theo tôi mà làm.”
Bách gật đầu đã hiểu. Rồi Bách đưa Nhất Phong đi xem xét những phòng làm việc, họ đều nghĩ Nhất Phong là khách hàng, lại ít nhiều nghe về tiếng tăm của nhà họ Phạm nên càng không dám làm gì đắc tội.
Khi chuẩn bị về, Nhất Phong hỏi lại Bách.
“Bên phía tìm người có kết quả gì không?”
Bách đáp.
“Theo tìm hiểu thì khoảng hai năm trước, bệnh viện F có tiếp nhận một ca cấp cứu đa chấn thương, tình trạng rất nặng, sau khi cứu chữa thì đã ra nước ngoài để điều trị tâm lý và hồi phục chức năng. Lúc nhập viện không có thân nhân nên không lưu lại tên tuổi, chỉ biết đó là nữ và…không nói được.”
Nhất Phong nghe đến không nói được thì thở gấp, phải chăng đó là Hạ Linh, hắn gấp gáp hỏi.
“Vậy người đưa người đó vào viện thì sao? Phải có thông tin chứ?”
“Bên phía bệnh viện F rất bảo mật, những thông tin vừa rồi là do bên phía chúng ta tìm ra được người y tá ca trực hôm ấy. Ngoài ra bệnh viện từ chối cung cấp thông tin.”
Nhất Phong nén tiếng thở dài, ít ra hắn vẫn còn hy vọng Hạ Linh còn sống, dù cô ở đâu thì hắn cũng sẽ tìm ra. Ngước mắt lên nhìn vào bầu trời đang kéo mây, báo hiệu một cơn mưa chuẩn bị đổ xuống, Nhất Phong thấy trong đám mây ấy có bóng dáng gương mặt của Hạ Linh, cô cười với hắn như khi cả hai bên cạnh nhau.
“Em đang ở đâu, tôi sẽ không bỏ cuộc đâu! Hạ Linh!”
…****************…