Chương 96: Doãn thiên bảo
Doãn Thiên Hạo thấy anh trai mình như vậy thì cũng liền hiểu ra vấn đề. Anh tiến đến vỗ vai Tôn Gia Hoàng. Thế nhưng với bản tính xưa nay thích trêu chọc người khác thì anh không thể nào nói ra mấy câu an ủi nghiêm túc được.
“Gia Hoàng, anh đừng nên lo lắng nữa. Theo như mẹ em nói nếu như có thay đổi cách xưng hô thật…thì sau này anh cũng hãy nên chuyển sang gọi em bằng anh vợ đi nhé!”
“Em nói cái gì? Nhắc lại anh xem…”-Tôn Gia Hoàng trừng mắt, dọa Doãn Thiên Hạo cũng một phen khiếp đảm.
Đúng là trêu ai thì trêu, ghẹo ai thì ghẹo chứ đừng có dại mà va vào “con mãnh hổ” họ Tôn…
Nhận ra mình đã đùa hơi quá trớn nên Doãn Thiên Hạo cũng biết điều mà xin lỗi đối phương.
“Uầy…em xin lỗi, anh đừng căng như vậy chứ. Em chỉ nói đùa một tí thôi.”
Thấy người kia không đáp, họ Doãn đành bồi thêm một câu, mà lần này có thể nói là đánh trúng trọng tâm, khiến Tôn Gia Hoàng cuối cùng cũng chịu để ý.
“Anh yên tâm. Về vấn đề của Thiên Bảo và mẹ cứ để em giải quyết. Dù sao trong chuyện tình cảm thì không thể gượng ép được có đúng không!”
Nghe được những lời này từ Thiên Hạo, Tôn Gia Hoàng kỳ thực cũng cảm thấy rất yên tâm. Anh đứng lên, xúc động ôm chầm lấy họ Doãn như thể bày tỏ sự biết ơn với đứa em trai đáng quý này.
“Cảm ơn em, Thiên Hạo. Tất cả chỉ đành trông cậy vào em. Lão gia và phu nhân đối với anh ân nghĩa rất lớn, anh không muốn phải làm họ thất vọng. Nhưng em biết đó, anh vốn chỉ xem Thiên Bảo như là em trai, anh…”
“Ừm, em hiểu mà. Anh đừng lo nữa, những chuyện này cứ để em giải quyết. Việc của anh bây giờ là phải quan tâm, chăm sóc cho Dịch Anh. Em tin với sự chân thành đó, Dịch Anh rồi cũng sẽ chấp nhận tha thứ cho anh mà thôi. Vì em ấy cũng yêu anh mà!”
“Anh…cũng không dám chắc…”-Ánh mắt đượm buồn, Tôn Gia Hoàng lần nữa gửi về dáng người nhỏ nhắn của cậu con trai ấy.
Liệu mối lương duyên đầy trắc trở này có đủ sức mạnh để vượt qua sóng gió mà tìm được đến những tháng ngày êm đẹp không?
___***___
[Hoa Kỳ]
“Mẹ, Thiên Bảo sắp được gặp lại anh Gia Hoàng rồi. Anh ấy sẽ rất vui đúng không ạ?”
Tại một tòa biệt thự màu trắng uy nga tráng lệ, có con ba người ăn vận rất sang trọng đang quây quần bên nhau cười nói vui vẻ, dường như bọn họ là đang chuẩn bị cho một chuyến đi xa thì phải.
Chỉ thấy người phụ nữ độ tuổi năm mươi, thân mang váy trắng cổ vest đang tỉ mẩn xếp từng món tư trang vào trong một chiếc vali cỡ lớn. Tuy đã ở cái tuổi hi hữu có thể có cháu ẳm bồng, nhưng Đào Lệ Vân vẫn toát lên cho mình một vẻ đẹp sang trọng, thanh lịch của một quý bà danh gia vọng tộc mà bao người ao ước.
Đang bắt chéo chân, miệng phì phà khói thuốc ngồi đọc báo (bằng máy tính bảng) trên chiếc sofa có nạm kim cương kia chính là Doãn Trạch-phu quân của Đào Lệ Vân. Ông tuy là một vị chủ tịch giàu có và quyền lực nhưng tính tình lại rất hiền lành, tốt bụng, đặc biệt là cực kỳ thương yêu vợ con. Dù là đang bận đọc báo để nắm thêm tin tức, nhưng chốc chốc Doãn Trạch lại quay sang bồi vào một câu để tiếp thêm không khí gia đình cho ấm cúng.
(Hẳn là sofa nạm kim cương.)
Và cuối cùng, cậu nhóc vừa phấn khích hỏi Đào Lệ Vân câu hỏi kia không ai khác chính là con trai út của bà và Doãn Trạch, em trai của Doãn Thiên Hạo-Doãn Thiên Bảo.
Doãn Thiên Bảo năm nay cũng vừa tròn mười chín xuân xanh. Cái tuổi mà có thể nói là đã lố mất một năm để thực hiện lời tự tuyên thệ của y đối với Tôn Gia Hoàng năm xưa.
Kể ra Doãn Thiên Bảo nguyên lai là ái mộ Tôn Gia Hoàng từ nhỏ. Được gần một người vừa đẹp trai, tài giỏi, lại biết cưng chiều, nhường nhịn em út như anh thì chẳng trách sao y ta lại không nảy sinh tình cảm? Nhưng trái lại thì Tôn Gia Hoàng chỉ xem Thiên Bảo là một đứa em trai mà thôi. Ôm y ngủ, đút y ăn, tắm cho y cũng chỉ là chuyện của lúc nhỏ mà một người anh trưởng phải nên làm, hoàn toàn không hề có ý định gì khác. Thế nhưng Doãn Thiên Bảo lại không hiểu, y lầm tưởng Tôn Gia Hoàng cũng giống mình, cũng phát sinh cảm mến theo hướng tình yêu chứ không phải là trách nhiệm giữa người làm anh đối với em nhỏ. Dần dần ngọn lửa tình yêu bên trong Doãn Thiên Bảo ngày càng cháy rực, khiến cho y không giây phút nào là không nhung nhớ đến Tôn Gia Hoàng kể từ lúc mà anh rời bỏ Hoa Kì trở về Trung Quốc để tiếp quản sự nghiệp mà Doãn Trạch đã tin cậy giao phó.
Trước lúc phân ly, Doãn Thiên Bảo đã nức nở tuyên bố với Tôn Gia Hoàng rằng:
[ “Anh Hoàng…sau này khi Thiên Bảo đủ mười tám tuổi, em nhất định sẽ cưới anh. Tới chừng đấy anh không được từ chối đâu đấy nhé!” ]
Khi y lúc ấy chỉ mới là một đứa trẻ mười một tuổi.
***
“Lâu như vậy không gặp, anh Gia Hoàng sẽ không lạnh nhạt với con chứ ạ!?”
Nhắc đến Đào Lệ Vân, đầu tiên phải nhắc đến việc cười trước. Bà nở một nụ cười hiền hòa với con trai bảo bối của mình rồi liền ôn tồn đáp.
“Tất nhiên anh Gia Hoàng sẽ không làm vậy rồi. Anh ấy yêu thương con nhất mà không phải sao!?”
“Thật không ạ!”-Doãn Thiên Bảo thích thú đến tít cả mắt. Y lại hỏi thêm một câu táo bạo với mẹ mình: “Vậy…anh ấy sẽ kết hôn với con có phải không mẹ?”
“Haha…thằng bé này đã muốn gả cho Gia Hoàng đến vậy rồi sao. Được, nếu con đã không cần ông bà già này nữa thì khi nào về đến Trung Quốc, ta và mẹ con sẽ tính chuyện hôn lễ cho hai đứa có chịu không?”-Doãn Trạch cười lớn tiếp lời. Ông vừa có ý tán thành, vừa là muốn trêu ghẹo cậu út nhà mình một tí.
Doãn Thiên Bảo tức nhiên là thích muốn chết đi được. Y vỗ hai tay vào nhau tạo ra tiếng thật lớn để bày tỏ sự thỏa mãn, đến cả đôi mắt cũng biết cười.
“Vâng. Nhưng mà không phải Thiên Bảo không cần cha mẹ nữa đâu ạ. Con vẫn yêu hai người nhất!”
Nhưng cũng ngay lúc này đây tại một nơi cách xa thành phố New York hoa lệ.
“Dịch Anh…sau này nhất định phải gả cho anh có biết không! Không cho phép em trơ mắt đứng nhìn người khác cướp mất anh đâu đó!”