Chương 79: "CÂU DẪN"
Anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường của cả hai rồi tỉ mỉ kéo chăn đắp lên cho cậu. Định bụng là sẽ tắm rửa lại một tí rồi ôm cậu ngủ đến sáng, nhưng nhìn bộ dạng ngáy ngủ lúc này của tiểu bảo bối, thật sự họ Tôn có muốn cũng chẳng có cách nào bỏ đi cho được. Anh ngồi bên mép giường, người khẽ khom xuống rồi ôn nhu đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Trông nét mặt khi ngủ của cậu bình yên đến lạ…
***
Mãi lưu luyến một hồi thì Tôn Gia Hoàng cũng chịu bật người dậy. Anh chưa vội vào nhà vệ sinh ngay mà đứng yên đó đảo mắt quan sát một lượt mọi thứ xung quanh trong căn phòng, rồi sau cùng là đến thân ảnh nhỏ bé đang cuộn tròn trên giường kia, anh nhìn thật kỹ…thật kỹ từng đặc điểm trên gương mặt cậu, đến nỗi có thể đem nó khắc sâu vào trong tâm trí.
Đến tận bây giờ Tôn Gia Hoàng vẫn chưa thể nào tin được đây chính là sự thật, Lâm Dịch Anh đang ở kế bên cạnh anh, cậu đang ở đây với tư cách là người yêu của anh. Mọi chuyện tưởng chừng như một giấc chiêm bao vậy.
Quả thật khi con người ta đã đạt được thứ mà mình toàn tâm toàn ý mong cầu thì sẽ cảm thấy tựa như đó chỉ là hư ảo, một cảm giác bất an vô cùng khi ta có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào và chợt nhận ra thứ quan trọng đó đã không còn thuộc về ta nữa…
***
Kết thúc cuộc đấu tranh tư tưởng, Tôn Gia Hoàng cuối cùng cũng lê được thân xác to lớn của mình vào phòng tắm. Suốt một ngày trời cắm mặt vào công việc khiến anh cảm thấy khá mệt mỏi, tốt nhất hiện giờ là nên ngâm mình trong bồn nước ấm một tí cho thư thái đầu óc cái đã…
Anh nằm đó, đầu ngã về phía sau gối lên thành bồn mà chậm rãi tận hưởng làn nước ấm nóng đang bao bọc lấy từng tế bào trên cơ thể. Ngay tại lúc này đây Tôn Gia Hoàng cảm giác như cả thân xác của mình đang được dòng nhiệt thủy kia thanh tẩy, mọi sự muộn phiền vì thế cũng đều được xua tan.
Ôi! Cái cảm giác tạm thời vô lo vô nghĩ, chẳng còn vướn bận điều gì trong đầu này thật dễ chịu làm sao!
…
Mười lăm phít đồng hồ trôi qua cũng là lúc ánh đèn vàng nhạt trong phòng tắm kia được tắt. Tôn Gia Hoàng bước ra với duy nhất chiếc áo choàng lông màu trắng được anh khoác trên người.
Lâm Dịch Anh lúc này vẫn còn đang an ổn nằm trên giường ngủ rất ngon giấc.
Ngoài trời, sau lớp cửa kính và tấm rèm nhung từ lâu đã xuất hiện một cơn mưa khá lớn, bầu không khí vì thế cũng trở nên lạnh hơn, thảo nào lúc vừa bước ra Tôn Gia Hoàng đã thấy Dịch Anh toàn thân cuộn chặt vào chăn như cái kén bướm.
Anh không nghĩ nhiều liền vội quơ lấy cái điều khiển gần đó để tăng nhiệt độ điều hòa rồi nhanh chóng trèo lên giường ủ ấm cho cậu…cũng quên luôn việc mặc quần áo vào cho tử tế.
…
Tôn Gia Hoàng ôm tiểu bảo bối của mình thật chặt, thiếu điều muốn đem cậu khảm vào thân. Mà dường như Lâm Dịch Anh cũng cảm nhận được luồng sinh nhiệt của họ Tôn truyền đến nên đã chủ động rút thật sâu vào lòng anh để đón nhận. Cậu ngọ nguậy cố tìm tư thế thoải mái nhất cho mình, cuối cùng lại thành ra úp thẳng mặt vào cơ ngực thơm mát ấy mà ngủ khiến cho tim anh bị trật đi mất một nhịp.
Được một hồi thì hình như Lâm Dịch Anh đã thấy ngợp, cậu ngửa mặt ra rồi thở phì phò mặc dù mắt vẫn còn đang nhắm, hai cái má cũng liền chuyển sang màu đỏ ửng. Tôn Gia Hoàng yêu chết cái dáng vẻ ngây ngô đó của cậu nên đã nhân cơ hội hôn lên vài phát cho thỏa mãn. Anh cứ hết hôn bên này rồi lại hôn đến bên kia mà chẳng hề hay biết…thằng em bên dưới của mình đã từ lúc nào cương lên cứng ngắt!
Đến lúc nhận ra được phản ứng nơi dục căn thì cơ thể họ Tôn đã nóng rang như lửa, mồ hôi mồ kê nhễ nhại thiếu điều còn nhiều hơn đám mưa ngoài kia? Mà trùng hợp thay, Lâm Dịch Anh sớm không nói, chậm không than, lại chọn ngay đúng thời điểm này mà rên lên vài tiếng khiến cho Tôn Gia Hoàng yết hầu động liên tục. Anh nuốt nước bọt đến khô khan cả môi miệng, lòng dạ bứt rứt đến vô cùng…mỡ đã dâng đến miệng mèo rồi mà lại chẳng có cách nào xơi được!
Anh ngồi dậy, tự nhũ với lòng rằng phải kiềm chế, tuyệt đối không được làm kinh sợ Dịch Anh, vì lần trước chỉ đơn giản là hôn “bạo” một tí thôi đã dọa cho cậu sợ đến phát khóc. Nhưng anh càng muốn rời đi thì cậu lại càng giữ thật chặt khiến cho phần thân dưới trướng lên tựa hồ sẽ lập tức phát nổ trong vài giây tới.
Cứ thế này mà chịu đựng, không sớm thì muộn cũng sẽ bị bứt đến phát điên mà thôi, Tôn Gia Hoàng thật sự hết cách rồi, tất cả là tại cậu “câu dẫn” anh trước, xem như là anh nhân từ ban cho cậu một cơ hội cuối cùng để quay đầu vậy.
Đương nhiên đó chỉ là những lời tự thoại của Tôn Gia Hoàng dành cho chính bản thân mình nghe, dù anh có đếm đến một trăm hay một nghìn đi chăng nữa thì Lâm Dịch Anh cũng sẽ đều không thể nghe thấy.
Cậu nằm đó, tay vẫn siết lấy tay anh mà chẳng hề hay biết tai họa sắp ập đến với mình…
Trò chơi đếm ngược kết thúc…cũng là lúc chiếc áo choàng lông trên người họ Tôn bị ném xuống mặt sàn…