Chương 77: Tỏ tình
Mấy hôm nay toàn là anh tự mình lái xe chở cậu, bởi vì những lúc chỉ có riêng hai người với nhau khiến anh cảm thấy rất bình yên và ấm áp. Tài xế riêng nhờ vậy cũng liền được ngồi không hưởng lương.
***
Tôn Gia Hoàng không lái xe thẳng một mạch về nhà như mọi khi mà tự dưng hôm nay anh lại chọn đi đường vòng. Chiếc xe màu đen sang trọng mang theo một cặp tình nhân băng băng qua cánh đồng hoa oải hương giữa màn đêm rực sáng ánh sao trời. Lâm Dịch Anh thông qua cửa kính đều có thể tận mắt chứng kiến hết tất cả vẻ mỹ lệ của cảnh sắc nơi đây, bóng tối dù có rộng lớn đến mấy cũng chẳng cách nào có thể bao trùm được khoảng không gian trùng trùng tử sắc ấy. Hình ảnh hàng nghìn con đom đóm nhỏ đang bay tựa như những viên ngọc huỳnh quang lơ lửng hòa quyện vào nền trời về đêm góp phần tạo nên một khung cảnh vừa lung linh vừa huyền bí đến mê hồn. Lâm Dịch Anh bị vẻ đẹp kỳ ảo đó làm cho ngây ngất, miệng nhỏ không tự chủ được mà mở ra biểu lộ rõ sự thích thú.
Tôn Gia Hoàng ngồi cạnh bên thấy bảo bối của mình phấn khích đến như vậy tâm tình cũng khẽ vui theo, xem như là đền bù cho việc dẫn cậu cùng đi xem cá vàng.
“Bảo bối…có đẹp không?”-Ngữ khí ôn hòa, anh hỏi.
“Ưm…rất đẹp!”-Lâm Dịch Anh quay mặt sang cười đến tít cả mắt, cậu hào hứng: “Anh biết tới nơi này từ bao giờ vậy?”
“Cũng chỉ mới gần đây thôi.”
“Vậy chắc hẳn là anh hay đến đây để ngắm hoa lắm có đúng không?”
Tôn Gia Hoàng cười cười, ý tứ có chút khó đoán.
“Anh…không có…”
“Thật đó chứ?…hoa đẹp thế này cơ mà!…. À mà em hỏi này! Anh…có thích oải hương không?”
Không hiểu sao, cảm xúc có chút ngưng trệ khi nghe được Lâm Dịch Anh hỏi câu đó. Nụ cười trên môi Tôn Gia Hoàng bỗng trở nên gượng gạo đến lạ, cứ như là anh đang cố ép bản thân mình phải thật tươi tỉnh vậy…
***
[“Mẹ…ý nghĩa của hoa oải hương là gì thế ạ!”
“Để mẹ kể cho con nghe…Hoa oải hương còn được mệnh danh là Thảo Dược Tình Yêu, sở dĩ mà có tên gọi như vậy là vì nó đại diện cho tình yêu đôi lứa. Sắc tím của oải hương vừa nhẹ nhàng vừa thuần khiết tượng trưng cho một tấm lòng thủy chung son sắt…bền vững đến mức chẳng thứ gì có thể phá vỡ được…”
“Thủy chung…thủy chung là gì ạ? Gia Hoàng không hiểu…”
“Haha…đứa trẻ ngốc! Thủy chung nói đơn giản là khi con đã động tâm với một người nào rồi…thì suốt cả cuộc đời này con chỉ muốn được bên cạnh, sẻ chia và yêu thương duy nhất một mình người đó.”
“A…Gia Hoàng đã hiểu….cảm ơn mẹ. Nhất định sau này Gia Hoàng sẽ giống như loài hoa oải hương…chỉ chung thủy với người mà con yêu nhất!”
“Haha…được, mẹ tin con. Sau này nếu có nhỡ yêu ai thì hãy tặng cho người ấy một đóa oải hương…và nhớ phải sống như chính mình là một bông hoa oải hương chung thủy nhất con nhé! Có vậy thì tình cảm mới được duy trì và viên mãn!”
***
Con xe sang trọng đang lăn bánh bỗng nhiên giảm dần tốc độ rồi cuối cùng là dừng hẵn lại tại nơi được xem như đắc địa nhất của cánh vườn hoa rộng lớn. Tôn Gia Hoàng chẳng nói câu gì mà trực tiếp bước xuống xe bỏ lại Lâm Dịch Anh cùng với sự ngơ ngác của cậu. Cậu tự trách không biết bản thân khi nãy có vạ miệng nói ra từ nào vô tình đụng đến nỗi lòng của anh không mà sao đột nhiên anh lại cư xử lạ lùng như vậy.
Ngay lúc tâm trí đang rối như tơ thì hành động tiếp theo của họ Tôn đã khiến cho Dịch Anh lần nữa bất ngờ không kém.
Tôn Gia Hoàng chu đáo đi qua mở cửa xe cho cậu, trên tay còn cầm một bó hoa oải hương cực kỳ lộng lẫy. Anh dịu dàng nắm lấy tay dìu cậu bước xuống xe, còn không quên đặt lên nó một nụ hôn thắm thiết.
“Mẹ anh từng dạy…hoa oải hương được xem là loài hoa tượng trưng cho một tình yêu thủy chung son sắt…và bà đã dặn rằng…nếu sau này anh có gặp được nửa còn lại của đời mình thì nhất định phải tặng cho người đó một đóa oải hương tươi thắm nhất. Đó cũng chính là tâm nguyện duy nhất của bà…Và hôm nay anh đứng ở đây, trước sự chứng kiến của ánh trăng, của các vì sao…và hàng vạn đóa hỏa oải hương đang nở rộ ngoài kia nữa…Anh muốn hét thật to với tất cả rằng…Lâm Dịch Anh! Em Chính Là Người Anh Yêu Nhất, Đời Này Kiếp Này Tôn Gia Hoàng Sẽ Nguyện Một Lòng Bên Cạnh Yêu Thương Và Che Chở Cho Em…Mãi Mãi Trong Con Tim Này Chỉ Có Mỗi Mình Em!”
Một cỗ hạnh phúc bỗng chốc dâng tràn trong tâm trí, Lâm Dịch Anh lúc này chẳng thể nào còn nói nên thành lời được nữa rồi. Cậu đứng yên đó, cảm động đưa tay lên che miệng, ánh mắt long lanh phủ một tầng nước nhìn anh mãi không rời…hai dòng lệ ấm nóng đã sớm lăn dài trên đôi gò má…
Tại thời điểm này, cậu cảm thấy bản thân đã thật sự gặp được đúng người…