Chương 67: Trở về để rời đi?
“Thiên Hạo mang Dịch Anh đi rồi, giúp tôi điều tra tung tích của họ.”
“Vâng thưa chủ tịch.”
Cuốc điện thoại kéo dài chưa đầy mười giây đã vội kết thúc, xem ra họ Tôn hiện đang cực kỳ gấp gáp…và việc “cứu” được Dịch Anh về coi bộ sẽ rất cam go rồi đây. Đáng lẽ Tôn Gia Hoàng phải nên ra xe thật nhanh để bắt tay vào việc tìm kiếm nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại quay về phòng bệnh của Lâm Dịch Anh. Mà tại đây, một sự việc bất ngờ xảy ra khiến anh cũng không hiểu là rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào…
***
Tôn Gia Hoàng mang thân thể nặng trịch ngồi xuống giường, anh cúi sầm mặt, mái tóc được chải chuốt kỹ càng từ trước cũng đã rũ rượi đến độ che khuất cả phân nửa khuôn mặt kia. Chưa bao giờ họ Tôn cảm thấy bản thân vô dụng như lúc này, anh hiện tại không muốn đi đâu cả, cũng chẳng còn tâm trí để làm bất kỳ việc gì, điều duy nhất anh mong muốn đó chính là Lâm Dịch Anh hãy quay trở về, để anh được ôm cậu vào lòng, rồi hôn cậu bằng những nụ hôn ấm áp nhất…khi đó, cơn bão trong lòng anh mới được dịu đi.
Tôn Gia Hoàng lần đầu nếm trải cảm giác bị cướp đi người mình yêu, sự đau khổ chua chát chẳng kém gì lúc năm xưa mất đi cha mẹ. Đều là những người họ Tôn yêu thương nhất, tại sao họ lại lần lượt rời bỏ anh mà đi hết vậy? Anh cũng muốn yêu và được yêu cơ mà? Sao ông trời lại nhẫn tâm trêu đùa với anh như thế chứ?
Nỗi đau đớn tột cùng cùng với một trái tim yêu như bị bóp nghẹt dần bao trọn lấy tâm trí của Gia Hoàng, anh hết vò đầu bứt tóc rồi lại mở điện thoại lên xem, đã gần ba mươi phút trôi qua nhưng vẫn không hề thấy tin tức gì được báo đến, tia hy vọng vốn đã nhỏ nhoi nay lại càng thêm phần yếu ớt…
“Dịch Anh…rốt cuộc là em đang ở đâu? Quay về với anh đi có được không? Anh thật sự rất sợ…rất sợ em sẽ rời xa anh mãi mãi…”
Tôn Gia Hoàng sợ hãi cái cảnh mỗi khi nghĩ đến Lâm Dịch Anh sẽ thật sự biến mất khỏi cuộc đời mình mãi mãi, nhưng chẳng hiểu sao trong cái hoàn cảnh cần phải hành động thế này anh lại bỗng dưng trở nên yếu đuối, hèn mọn không dám tự đứng lên đi tìm, mà chỉ biết ngồi đó tơ tưởng về một phép màu sẽ xuất hiện và mang cậu trao vào vòng tay anh.
***
Vài giọt ấm nóng dần vương trên đôi gò má của nam nhân ấy, Tôn Gia Hoàng khóc rồi…anh thực sự đã không kìm được mạch cảm xúc nữa. Anh nhớ cậu, nhớ cậu một cách da diết, cả hai chỉ mới không gặp nhau có vài tiếng nhưng đối với anh khoảng thời gian đó tựa hồ kéo giãn ra thành hàng nghìn thế kỉ. Suy cho cùng, có lẽ duy chỉ có mỗi Tôn Gia Hoàng là phải chật vật trong mớ tư cảm hỗn độn mà chính mình tạo nên giữa hai chữ “hận” và “yêu”. Giá như chuyện năm xưa chưa từng có trong quá khứ…Giá như ông trời đừng cho anh gặp cậu…thì bây giờ có lẽ tất cả đã không thành ra như thế này.
Tôn Gia Hoàng nằm vật ra giường, đầu óc quay cuồng đến hoa mắt, anh mơ hồ ngửa người ra đó, trong vô thức hình ảnh Lâm Dịch Anh lại hiện lên trong tâm trí anh. Chính tại lúc đó, cậu gào khóc nức nở gọi tên anh khi bị Doãn Thiên Hạo cưỡng ép bắt đi, trơ mắt nhìn người mình yêu phải đau khổ thật tâm Tôn Gia Hoàng không thể nào kìm chế được. Bỗng anh vực dậy khỏi dòng suy tưởng đó với một ý chí, một bộ mặt hoàn toàn khác so với vẻ ủ rũ, hèn nhát ban nãy. Dường như họ Tôn đã thức tỉnh, anh phải đi cứu Dịch Anh, giành lại tình yêu của chính mình…Đây mới đúng chuẩn là cái mà Tôn Gia Hoàng nên thể hiện!
Anh đứng thẳng người dậy, chẳng màng chỉnh lại trang phục đã định rời đi nhưng tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên đã thành công giữ chân anh lại.
“Có chuyện gì? Đã tìm thấy họ rồi sao?”
Đầu dây bên kia có chút e ngại đáp: “Dạ thưa chủ tịch…chúng tôi đã rất cật lực nhưng hiện tại vẫn chưa có chút tin tức gì của ngài Doãn và cậu Lâm…chúng tôi sẽ tích cực tìm kiếm hai người họ…”
“Vậy gọi cho tôi để làm gì? Các người đùa tôi đó ư?”. ngôn tình hay
“Dạ không phải như vậy đâu ạ! Xin chủ tịch bớt giận…”
“Ngậm miệng lại và tiếp tục tìm kiếm…chưa gặp thì đừng có mà gọi điện để nói mấy lời vô ích, có hiểu chưa?”
*Tút*
Tôn Gia Hoàng gần như phát điên với thái độ làm việc của đám nhân viên mà quên luôn việc bản thân định làm. Anh lại ngồi xuống giường vò đầu tóc đến rối tung như tổ quạ, vào khoảnh khắc này anh lần nữa nghe thấy giọng nói của Lâm Dịch Anh vang lên bên tai.
“Gia Hoàng…hic…”
Anh lại mơ rồi…lại mơ thấy cậu gọi tên mình…nhưng sao lần này cảm giác lại chân thật quá, cứ hệt như Lâm Dịch Anh đang đứng gọi anh trong chính căn phòng này vậy, vả lại cậu hình như còn đang khóc nữa. Bất giác, Tôn Gia Hoàng ngoảnh mặt nhìn về nơi có thanh âm tức tưởi phát ra của người mà anh mong đợi nhất…
“Dịch Anh!?”
Cái gì thế này, là Dịch Anh? Cậu đã trở về thật sao?…Nhưng là bằng cách nào? Bên cạnh cậu còn có cả Doãn Thiên Hạo…không lẽ hai người định quay lại nói lời từ biệt với anh rồi cùng nhau rời đi đó chứ? Nếu đúng là như vậy thì thật sự quá tàn nhẫn rồi…