Chương 30: Xích
“Đừng…đừng trói tôi nữa mà. Rất khó chịu…hức.”
Bỏ ngoài tai mấy lời khẩn thiết van xin của con người bé nhỏ, Tôn Gia Hoàng vẫn tiếp tục công việc của mình. Chẳng những hắn trói tứ chi của Dịch Anh mà tới cả cần cổ của cậu cũng bị vòng sắt ôm lấy tới khó thở. Những lằn đỏ do ma sát dần hiện lên trên nền da thịt trắng nõn chi chít vết bầm của Lâm Dịch Anh đau rát dữ dội.
Sau khi thấy thân thể kia chỉ còn biết yếu ớt vẫy vùng trong bất lực, Tôn Gia Hoàng lúc này mới đứng thẳng người, trên khuôn mặt băng lãnh nở một nụ cười thỏa mãn, miệng phun ra những lời lẽ hết sức cay độc công kích tinh thần Lâm Dịch Anh.
“Để xem…chó hư bị xích lại có lẽ vẫn chưa ngoan đâu nhỉ?…cần phải dạy dỗ lại một trận mới nghe lời được.”
Lời vừa dứt, Tôn Gia Hoàng bước lại gần chiếc tủ gần đó kéo ra ngăn tủ mà chỉ có chìa khóa của hắn mới có thể mở được. Lâm Dịch Anh bị nhốt ở đây cả tháng nên thừa biết mỗi lần ngăn tủ bí mật đó được mở ra là sẽ có một thứ rất kinh khủng xuất hiện, mà người sử dụng nó lại bệnh hoạn đến kinh người.
“Nói xem…hôm nay nên trừng phạt cậu bằng món nào đây Dịch Anh?”
Họ Tôn mắt vẫn chăm chú vào hộp tủ, tay vẫn lục lọi không ngừng, chỉ có miệng là bắt đầu chất vấn mấy câu biến thái khiến Lâm Dịch Anh sợ đến tim gan sắp vỡ nát. Cậu biết rất rõ con người kia không hề nói đùa nên miệng nhỏ đã bắt đầu mếu máo xin lỗi mặc dù cậu chẳng hiểu mình đã gây ra chuyện gì làm anh tức giận. Nhưng Lâm Dịch Anh bây giờ đâu còn đủ tỉnh táo để mà nghĩ được nguyên nhân khiến Tôn Gia Hoàng hóa điên một cách bất chợt như vậy là vì không muốn cậu bị Doãn Thiên Hạo đưa đi, còn việc lý do giữ lại cậu lại thì họ Tôn cũng chẳng thể giải thích.
“Chúng ta chơi trò bắn súng nhé Dịch Anh?”
Một khẩu súng màu đen có nạm kim cương lấp lánh được Tôn Gia Hoàng lấy ra chỉa thẳng vào thái dương bên trái của Lâm Dịch Anh. Cậu sợ hãi tột độ, cơ thể không khống chế được mà run lên từng cơn dữ dội, vầng trán cũng đã thấm đẫm mồ hôi. Từng giọt…từng giọt nhỏ xuống ướt cả nòng súng.
Khoảnh khắc đó thời gian như ngưng động đối với cậu, mọi thứ trở nên im lặng đến kinh người, chỉ thấy tiếng tim của cậu đập thình thịch như muốn nổ.
“Sao? Muốn chơi cùng tôi không? Giống cái cách mà Lâm Quốc Minh đã làm với cha mẹ tôi ấy!”
Gì cơ? Người kia đang nói những lời quái gỡ gì thế? Lâm Dịch Anh bị lời nói của Tôn Gia Hoàng làm cho đầu óc quay cuồng. Hắn đang nói xằng bậy cái gì vậy? Cha cậu thì có liên quan gì đến cha mẹ của hắn, còn việc dùng súng như hắn nói rốt cuộc là như thế nào?
“Anh…nói cái gì?”
“Cậu đang giả điên đó sao…haha.”
Tôn Gia Hoàng vừa thốt ra những từ ngữ mờ ám vừa rà khẩu súng khắp mọi nơi trên cơ thể của Lâm Dịch Anh, khi nó bất ngờ lướt dọc theo sống lưng, cậu bỗng rùng mình lên uốn éo một cái rồi nổi rần rần gai óc.
“Anh nói cái gì…tôi thật sự không hiểu.”
Ánh mắt trở nên bừng bừng giận dữ, Tôn Gia Hoàng dừng hành động vân vê cơ thể Dịch Anh mà trực tiếp chỉa khẩu súng vào dưới cằm cậu, anh nghiến răng tra hỏi.
“Cậu chán sống rồi đúng không? Muốn chết thì giả điên thêm lần nữa tôi xem.”
Lâm Dịch Anh: “…”
“Tên súc vật Lâm Quốc Minh sát hại cha mẹ tôi tàn nhẫn như vậy mà cậu nói không biết là không biết à?”
Lâm Dịch Anh vốn chết nhát, nhưng bây giờ lại không còn tí cảm xúc e dè nào nữa mặc cho khẩu súng kia có thể cướp đi tính mạng cậu bất cứ lúc nào. Cậu đưa đôi mắt đầy nước nhìn thẳng vào gương mặt tựa như quỷ dữ của Tôn Gia Hoàng mà hét lớn.
“Đồ khốn…Anh ăn có thể ăn bậy nhưng tuyệt đối không được nói bậy có hiểu chưa!”
“Bốp Chát”
“Aaa…hức…”
Một bạt tay đau đến điếng người dán thẳng vào má phải của Lâm Dịch Anh, vài giọt máu từ khóe miệng vì thế bật ra chảy dài xuống tận chiếc cằm nhỏ nhắn. Cú tát mạnh tới mức làm cho phần đầu Dịch Anh đau âm ĩ, cậu cứ cuối sầm mặt xuống mà rơi nước mắt không tài nào ngẫn lên được.
“Còn dám bày ra bộ dạng ngu ngốc trước mặt tôi lần nữa tôi lập tức móc mắt, cắt lưỡi cậu. Nhớ đấy!”
*Gầm*
Cánh cửa phòng đóng lại, con người hung hãn kia cũng đã rời đi. Để lại Lâm Dịch Anh tứ chi bị xích chặt trên giường với một trạng thái hỗn loạn và khoảng không gian ảm đạm đến kinh hồn.
Nội tâm cậu lúc này không thể nào không nghĩ đến những lời nói đầy uẩn khúc của người kia, từng câu từng chữ đầy ám muội đó cứ vây lấy tâm trí Dịch Anh mãi không ngừng, nó cứ lặp đi lặp lại như một quy luật. Cậu cũng tự hỏi cha mình có thật là liên quan đến chuyện gì đó rất kinh khủng mà ông đã giấu giếm không muốn cho cậu biết hay không.
____________________•●•__________________
“Lúc cha mẹ anh chết thì tôi còn đang nằm trong nôi mút ti giả đó. Nhắm làm sao coi được thì làm”-Lâm Dịch Anh.