Chương 26: Gặp gỡ
Lâm Dịch Anh không tin vào tai mình, hôm nay cậu được phép xuống nhà sao? Cuối cùng sau một tháng trời sống trong cảnh tù túng thì cậu cũng được thoát ra khỏi cái căn phòng quái quỷ này rồi.
*Reng Reng*
Chiếc điện thoại di động trên bàn lần nữa lại reo lên, lần này chẳng còn vướn bận chuyện gì nên Tôn Gia Hoàng cũng chịu bắt máy. Chỉ biết đầu dây bên kia nói gì đó mà khiến cho bản mặt lạnh giá của anh bỗng chốc hiện lên một đường cong dễ chịu. Đây là lần đầu tiên Lâm Dịch Anh thấy người đó cười nên ngơ ngác như đứa ngốc mà nhìn không rời mắt. Quả thật là cười rất đẹp, rất cuốn hút nhưng sao cứ thích trưng ra bộ mặt khó coi như vậy chứ.
“Nhìn tôi cái gì?”
Lâm Dịch Anh đang chăm chú nhìn trộm thì bị chất giọng trầm mang chút dọa nạt của Tôn Gia Hoàng làm cho giật mình một cái, cậu nhớ lại những chuyện kinh khủng mà người kia gây ra cho mình, trong lòng tự trách bản thân điên rồi mới mê nụ cười của kẻ đó. Dịch Anh lắc lắc cái đầu xong cũng lãng ánh mắt đi chỗ khác. Tôn Gia Hoàng trông thấy dáng vẻ rụt rè của nhóc trước mặt mình không hiểu sao có chút dậy sóng, anh tự thắc mắc rốt cuộc đây là loại cảm giác gì vậy chứ?
Lạ lùng hơn, tự nhiên họ Tôn lại chủ động tiến lại đưa tay nâng gương mặt đang cúi sầm của Lâm Dịch Anh lên ngắm nghía, không nhanh không chậm đặt lên đôi môi căng mọng của cậu một nụ hôn đầy dịu dàng những cũng chẳng thiếu phần ham muốn.
*Chụt*
“Ưm…làm gì vậy?”
Phải rồi, Tôn Gia Hoàng đang làm cái gì vậy? Sao lại có thể hôn con của kẻ thù giết cha mẹ mình một cách tình cảm như vậy chứ?
Gia Hoàng hoảng hốt đẩy Dịch Anh dứt ra khỏi nụ hôn điên cuồng mà mình mang đến cho cậu, hai tay từ lâu đã siết chặt thành hai nắm đấm to tướng, cặp mắt anh đỏ ngầu bừng bừng giận dữ nhìn lấy con người nhỏ bé đang run lẫy bẫy kia. Một loạt những hình ảnh thảm khốc thời thơ ấu tựa như thước phim tua nhanh xẹt qua tâm trí Tôn Gia Hoàng. Lúc này toàn thân anh bốc lên một luồng sát khí bao trùm cả căn phòng u tối khiến bầu không khí nơi đây vốn đã chẳng thoáng nay lại càng ngột ngạt đến vô cùng. Lâm Dịch Anh như con thỏ sắp bị hổ trảo xâu xé mà chân tay tê cứng, cậu rưng rưng nước mắt vừa nhìn Tôn Gia Hoàng vừa lùi người về sau. Trong lòng thắc mắc không biết mình đã gây nên tội gì.
“Hức…hức…hu…hu…”
Dịch Anh đáng thương cuối cùng cũng không chịu được trước uy lực của người trước mặt mà òa lên khóc nức nở như em bé. Tôn Gia Hoàng bỗng giật mình thoát ra khỏi cuộn phim quá khứ, anh giương cặp mắt chim ưng sắt bén gắn chặt vào tiểu nam nhân này mà gằn giọng hỏi.
“Tôi đã làm gì cậu đâu mà khóc?”
“Hu…tôi sợ…”
Mi mắt Tôn Gia Hoàng giật giật vài cái, hóa ra nhóc này đã biết thân biết phận thật rồi, anh càng chắc chắn hơn việc cậu sẽ không dám giở trò hòng trốn chạy nữa.
“Biết sợ là tốt. Theo tôi xuống nhà ăn sáng!”
Lâm Dịch Anh ngoan ngoãn gật gật đầu thay cho lời đồng ý, nhưng mà loay hoay một hồi cậu cũng không tài nào đứng dậy nổi, cảm giác tê buốc từ hậu huyệt cứ thế lấn át lấy từng tế bào trên cơ thể khiến Dịch Anh kêu lên một tiếng.
“Aaa…”
Tôn Gia Hoàng vừa mới xoay đi đã phải ngoảnh lại nhìn nhóc con sau lưng. Bộ dạng hai tay ôm mông vừa méo mó gương mặt như sắp khóc tiếp khiến anh có chút buồn cười nhưng vẻ mặt kiêu hãnh vẫn không hề biến đổi.
“Đi không nổi sao?”
“Kh…không có. Anh…anh cứ đi trước….Aaaaa”
Tôn Gia Hoàng vốn không thích luyên thuyên nên đã dang tay bế cậu lên người mình. Dịch Anh như chú mèo con nằm gọn trong lòng người kia đầu tựa vào cơ ngực săn chắc mà ngưng trệ cảm xúc. Mùi hương thơm mát dễ chịu từ cơ thể Tôn Gia Hoàng tự nhiên chui lọt vào trong mũi Dịch Anh làm cậu không kìm được mà thầm cảm thán.
“Thơm quá!”
***
Một khung cảnh uy nga lộng lẫy hiện ra trước mắt Lâm Dịch Anh, cậu mồm mắt hình chữ O ngơ ngát nhìn dao dác xung quanh. Tuy lần trước có bỏ trốn một lần nhưng cậu cũng không hề để ý biệt thự của Tôn gia lại rộng lớn đến như vậy, độ hoành tráng phải nói là hơn nhà cậu gấp mấy lần.
Được người kia bế đi thêm vài bước thì từ đâu một mùi hương thơm nức mũi len lỏi vào trong đập lên khướu giác khiến nước dãi của Lâm Dịch Anh chảy ra như suối. Cậu nuốt cái ực, bụng nhỏ không ngừng khua chiêng gõ trống.
*Ding Dong*
Tiếng chuông vang lên, bác quản gia Trần Bách dáng người mập mạp lon ton chạy ra mở cửa. Tôn Gia Hoàng cũng thừa biết là ai nên chẳng thèm nghĩ ngợi mà trực tiếp bế Dịch Anh tiến về phía bàn ăn.
Anh đặt cậu ngồi xuống một cái ghế nơi gần mấy món đồ bổ nhất rồi dặn dò.
“Thích ăn gì cứ gắp!”
Mà Lâm “tham ăn” rất lâu rồi chưa được thấy lại mấy món ngon như này nên thèm thuồng mà mặc kệ lời nói của ai kia, chỉ chăm chăm vào một bàn sơn hào hải vị. Cậu vẻ mặt ngây thơ nhưng từ lâu đã một đầu toan tính.
” Cuối cùng cũng đã được đặt chân xuống tới đây. Cha…người đợi con, Dịch Anh nhất định sẽ cứu cha.”
Từ ngoài cửa vọng vào một giọng nói cắt ngang chuỗi suy nghĩ khiến Lâm Dịch Anh ngước mặt lên nhìn mà sững sốt tột độ.
“Anh Hoàng…”