Chương 100: Đến tìm người
[Tại nhà của Doãn Thiên Hạo]
“Oah…giường của anh hai êm thật đấy, thoải mái ghê!”
Doãn Thiên Hạo khoanh tay đứng trước cửa phòng, anh triệt để bất lực với đứa em nghịch ngợm này. Dù đã là thanh niên nhưng Doãn Thiên Bảo lại cứ loi choi y như con nít, hoàn toàn chẳng có chút gì gọi là ra dáng nam nhi.
“Nhóc ở đây nghỉ ngơi chút đi rồi nhớ xuống ăn đó.”-Thở ra một hơi ngán ngẫm, Doãn Thiên Hạo cũng xem như hoàn thành trách nhiệm của người làm anh.
Anh xoay lưng đi định trở lại phòng khách tâm sự với hai vị thân sinh thì đã nghe âm thanh của Doãn Thiên Bảo từ trong phòng vọng ra.
“Ca…ăn xong nhất định anh phải đưa em đi gặp anh Gia Hoàng.”
***
Dưới nhà, Đào Lệ Vân chu đáo rót cho Doãn Trạch một tách trà nóng. Bà vừa xoay mặt sang đã vô tình bắt gặp Doãn Thiên Hạo biểu tình chẳng mấy gì vui đang từ trên lầu bước xuống. Thấy đứa con trai yêu quý dường như có tâm sự, bản thân người làm mẹ quả thực không thể nào ngồi yên. Đào Lệ Vân tiến đến kéo tay Thiên Hạo ngồi xuống ghế. Bà bắt đầu hỏi han.
“Con trai, mới sáng sớm có chuyện gì mà trông con không được vui thế? Bộ Thiên Bảo nó lại phá phách gì sao?”
Nghe đến đây, Doãn Trạch cũng liền đặt tách tà đang uống dở xuống bàn. Ông liếc nhìn sắc mặt của Doãn Thiên Hạo, song lại có ý cười.
“Chà…con trai ta mà cũng có ngày bị đá sao? Trước giờ toàn thấy con đi làm khổ người khác. Đừng nói là đã say nắng nhóc nào rồi đấy nhé?”
“Ông…đừng trêu con như thế!”-Đào Lệ Vân xua tay phản bác.
Doãn Trạch thấy vậy cũng liền nghe theo lời bà xã mà khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc của người làm cha.
Bất chợt, Doãn Thiên Hạo lại mở lời. Mà điều anh nói ra đã trực tiếp khiến cho hai người lớn đều phải suy ngẫm.
“Cha mẹ, con có chút chuyện muốn nói riêng với hai người…chuyện này có liên quan đến Thiên Bảo, và cả anh Gia Hoàng.”
Nhận thấy tình hình có chút căng thẳng, Đào Lệ Vân liền cười lên để khuấy động bầu không khí: “À..à có gì con cứ nói đi Thiên Hạo…hì.”, mà trong lòng không ngừng cầu xin đừng là chuyện gì tiêu cực.
Nhưng ngay sau đó nụ cười của người mẹ đã dần tắt hẳn đi, thay vào đó là sự ngỡ ngàng của cả người cha sau từng câu từng chữ phát ra từ miệng của Doãn Thiên Hạo.
“Con biết lần này hai người mang Thiên Bảo về đây cũng là vì muốn cho thằng bé được gặp Gia Hoàng, và con cũng hiểu rất rõ tình cảm nó đối với anh ấy gọi là gì. Nhưng cha mẹ à… ai cũng có quyền được tìm kiếm tình yêu cho riêng mình có đúng không? Và Gia Hoàng anh ấy cũng vậy…Sẽ thật khó nhưng con mong hai người hãy tìm cách thuyết phục Thiên Bảo giúp con, vì anh Hoàng thật sự đã có người trong lòng rồi!”
Doãn Thiên Hạo chọn cách nói thật và nhờ sự giúp đỡ từ cha mẹ. Vì anh biết chỉ có làm vậy mới là phương án tốt nhất dành cho cả hai, chỉ có vậy thì Thiên Bảo mới không bị lún sâu vào thứ tình cảm viễn vông ấy nữa, và Tôn Gia Hoàng cũng sẽ không phải khó xử. Nhưng vô tình thay, cuộc trò chuyện giữa ba người từ đầu đến cuối đều được Thiên Bảo thu hết vào tai.
Trở về với thực tại…
[Tại biệt thự họ Tôn]
“Tôi hỏi là anh Gia Hoàng đâu? Nếu ông không nghe thấy thì hãy mau tránh ra.”
“Thiên Bảo, em không được vô lễ với người lớn.”
Doãn Thiên Bảo tức giận. Y tức giận âu cũng là lẽ đương nhiên. Tâm lý của một cậu nhóc mới lớn bị từ chối mảnh tình cảm đã ấp ủ bấy lâu nay khiến y không tài nào có thể giữ được bình tĩnh nữa. Được Tôn Gia Hoàng đối xử cưng chiều từ nhỏ vì xem y như em trai, nhưng Doãn Thiên Bảo lại đi nhầm lẫn giữa điều đó với tình yêu, để rồi tự khiến bản thân nảy sinh tương tư mà lạm nhận rằng anh chính là của riêng mình.
Bỏ ngoài tay những lời khuyên ngăn của cha mẹ và anh trai, Doãn Thiên Bảo vẫn một mực xông thẳng vào trong căn biệt thự. Doãn Thiên Hạo khi ấy cũng muốn Tôn Gia Hoàng đích thân ra mặt giải quyết chuyện này nốt một lần cho ổn thỏa cả đôi bên, nên anh đã phất tay bảo đám vệ sĩ lui lại.
Thuận thế, Doãn Thiên Bảo chạy thật nhanh lên lầu. Y hết đập cửa phòng này lại gào thét sang phòng khác với hy vọng là gặp được Tôn Gia Hoàng để nói cho rõ với anh.
Dù là phòng cách âm nhưng Tôn Gia Hoàng khi nãy không có khóa cửa, nên cuối cùng Doãn Thiên Bảo vẫn tìm được đúng nơi y cần đến.
Cánh cửa bằng gỗ vừa bật mở, đập vào mắt của Doãn Thiên Bảo là một cảnh tượng mà có chết y cũng chưa từng dám nghĩ ra…
Không ngờ lại đau lòng đến vậy. Người mà y rất mực yêu thương, suốt khoảng thời gian sinh sống nơi xứ người không một giây một phút nào là chẳng mong nhớ; còn quyết tâm học thật giỏi để sau này được xứng đáng ở bên… Người đó, hiện tại lại đi ôm ấp một nam nhân khác trong lòng.
Mọi sự cố gắng dường như chẳng hề được đền đáp, tình yêu tha thiết mà bản thân đã vun vén suốt ngần ấy năm tất cả đều theo sóng lớn cuốn ra biển khơi. Đau lòng nối tiếp bi thương, Doãn Thiên Bảo hét lên thật lớn ba chữ: “Tôn Gia Hoàng” mà hai hàng nước mắt đã tuôn rơi lã chã.
Y tiến đến tách Lâm Dịch Anh ra khỏi vòng tay của người con trai mà y hằng mong nhớ. Bao nhiêu sự uất ức, căm phẫn trong lòng tất cả đều cùng với một tiếng “chát” vang lên mà được giải tỏa.