Chương 44: Thật thật giả giả
Vi Hạ sốt sắng hỏi Hi Thần. Chuyện này vốn dĩ có quá nhiều điều ẩn khuất, ai cũng tưởng như là mình đã biết rõ cả nhưng thực chất mỗi người lại mới chỉ biết được có chút ít bề nổi ở trên mà thôi.
Cũng còn những người biết rõ thì… từng người… từng người đều có lí lẽ để không thể phơi bày sự thật ra được.
Truyện đề cử: Cô Vợ Dịu Dàng Của Tổng Tài Bá Đạo
– Chuyện có thể làm, tôi đều đã làm giúp mọi người rồi. Nếu như cô và Giang Thuỳ Dương và cả cái tên Văn Hạo đó, chú ý một chút, để tâm và mở lòng ra được một chút thì sẽ thấy điều bất thường ngay thôi. Một khi nhìn ra được vấn đề rồi thì việc tìm ra sự thật ắt chẳng có gì khó nhằn cả đâu. – Hi Thần ẩn ý nói.
Vi Hạ nghe xong liền chau mày khó chịu. Cô vốn không phải kiểu người giỏi hiểu ý người khác mà đây Hi Thần lại ăn nói kiểu vòng vo như vậy.
Là đang muốn thách đố ai chứ?
– Đầu anh nhiều chữ quá nên vẫn hay bị chập cheng như vậy à? Ăn nói khó hiểu như vậy. Thật là mất cả hứng. – Vi Hạ gắt gỏng nói.
Vừa nói vừa ăn một gắp bún rất lớn cho bõ cơn tức.
– Thì tôi cũng nói ngay từ đầu rồi còn gì? Tôi không thể giúp mọi người quá lộ liễu được. Có thể nói ra như này cũng là hết sức rồi. Cô và Giang Thuỳ Dương cứ chịu khó suy nghĩ một chút thì sẽ hiểu được ngay thôi mà.
– Thế chắc là tôi phải cảm ơn anh rồi nhỉ?
– Cứ làm thế nếu như cô muốn.
– Trông kìa, anh thật là cái đồ không biết khiêm tốn. Học sinh của anh còn đang nhìn anh đấy! – Vi Hạ liếc mắt ra chỗ các sinh viên của Hi Thần.
Anh ta thấy vậy thì cũng quay đầu lại để nhìn đám sinh viên đó. Nhìn xong anh bất giác nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Đã vậy anh ta còn cố tình ghé sát tai cô, thì thầm.
– Đám sinh viên của tôi thấy chúng ta nói chuyện từ nãy đến giờ chắc là đã nghĩ ra 7749 câu chuyện về chúng ta rồi đấy!
– Chuyện về chúng ta? Chuyện gì? – Vi Hạ không hiểu quay qua nhìn Hi Thần.
Mặt đối mặt. Khoảng cách lại cực kì gần nhau khiến cho Vi Hạ thoáng có chút ngại ngùng.
– Chuyện tình cảm.
– Cái gì chứ? Sao lại là chuyện tình cảm? – Vi Hạ tỏ ra không hiểu điều mà Hi Thần đang muốn nói là gì.
Rõ ràng bọn họ đây mới là lần thứ hai gặp nhau thì lấy đâu ra 7749 câu chuyện tình cảm? Muốn lừa ai vậy chứ? Nhưng mà…
– Lẽ nào học sinh của anh? – Vi Hạ bất ngờ nói.
Hi Thần mỉm cười gật đầu.
– Bọn chúng thấy chúng ta ngồi đây nói chuyện lâu như vậy thì nghĩ là chúng ta rất thân nên đã hiểu lầm rồi. Vừa rồi khi đến đây tôi còn nói với bọn chúng rằng cô chính là người quen của tôi… vậy nên…
– Vậy nên cái cóc khô. Anh mau đến giải thích rõ ràng với bọn chúng lại cho tôi. Bằng không tôi sẽ xé xác anh ra đó. – Vi Hạ tức tới mức chửi thề.
Bình thường ở bên cạnh Giang Thùy Dương, Vi Hạ vẫn luôn tỏ ra rất chuyên nghiệp và là con người lễ phép, có quy củ nhưng thực chất cô lại là người rất hay chửi thề. Trước kia mỗi lần mở miệng ra là cô sẽ chửi thề nhưng mấy năm nay theo Giang Thùy Dương cũng đỡ hơn nhiều rồi cơ mà không hiểu sao khi ở gần Hi Thần cô lại muốn chửi thề đến như vậy nữa.
Thật mất mặt.
– Cô là đang chửi thề sao? – Hi Thần thấy cô ngại còn cố tình chọc ghẹo.
– Đó mà là chửi thề gì chứ? Nhưng cái đó cũng không quan trọng, quan trọng là tôi và anh đang bị hiểu lầm bởi mấy chuyện vớ vẩn, tôi yêu cầu anh đi tới đó và giải thích lại ngay cho tôi. – Vi Hạ nghiêm túc nói.
Chỉ là hiểu lầm chút chuyện tình cảm vớ vẩn thôi mà. Cô ấy cần gì phải làm nghiêm trọng lên như vậy chứ? Có phải là trẻ con nữa đâu? Cái con người này thật là… – Hi Thần thầm nghĩ.
Trước đây anh ta ở trường cũng có không ít những tin đồn tình ái bởi anh ta luôn dịu dàng với tất cả mọi cô gái khác và xem đó như là một sự tôn trọng dành cho phái nữ. Vậy nhưng chưa từng có lần nào anh ta thấy có một cô gái phản ứng gay gắt giống như Vi Hạ thế này.
– Cô mau ăn bún của mình đi. Sắp nguội hết rồi kìa. – Hi Thần nói.
Trong lúc nói còn tiện thể gắp vào bát bún của cô mấy miếng thịt từ bát của mình.
Đây là đang cố tình chọc ghẹo cô sao?
– Tôi không ăn thịt của anh. – Vi Hạ hung dữ gắp trả lại miếng thịt vào bát cho Hi Thần.
Đúng lúc này có một học sinh của Hi Thần chạy tới. Trên tay anh ta là một tấm ảnh mới được chụp của Hi Thần và Vi Hạ. Là lúc Hi Thần ghé sát vào người cô để nó chuyện.
– Hai người đẹp đôi lắm đấy ạ. Chị gái này, thầy của em không tồi đâu, tuổi cũng mới ngoài ba mươi, xem ra cũng không già lắm đúng chứ! Nếu như chị chưa có ai thì nên xem xét đến thầy ấy một chút. – Cậu sinh viên kia ẩn ý nói.
– Cậu hiểu lầm rồi chúng tôi… – Vi Hạ buông đũa xuống đang nghiêm túc muốn giải thích thì Hi Thần lại chen ngang lời của cô nói.
– Tấm ảnh rất đẹp. Cảm ơn em. Mời em về chỗ của mình. – Hi Thần niềm nở mỉm cười nhận bức ảnh từ cậu học trò của mình.
– Vâng thưa thầy. – Cậu sinh viên kia thấy vậy liền lui về bàn của mình.
Ngay sau đó là một tràng pháo tay cực lớn của các sinh viên nổ ra. Và điều này khiến cho Vi Hạ cảm thấy rất khó xử. Cô trước giờ là người rất thẳng thắn và muốn sự rõ ràng nên đương nhiên không thích cái kiểu ghép đôi vô căn cứ này, vậy mà vừa rồi…
– Anh cố tình đúng không? Này nha, tôi nói anh nghe tôi… – Vi Hạ chưa nói hết câu thì Hi Thần đã nhét vào miệng cô một miếng bánh mì rồi.
– Mau ăn đi. Đi đường vất vả rồi.
Đám học sinh thấy được cảnh này lại tiếp tục nháo nhào thêm một lần nữa.
– Hai người tình cảm quá. Mù mắt tụi học chúng em rồi.
– Chị gái xinh đẹp, chị đừng ngại mà hãy đáp lại tình cảm của thầy em đi nha.
– Thật đẹp đôi.
Vi Hạ bất lực nhìn đám sinh viên của Hi Thần. Đột nhiên cô thấy ở trong đó có một học sinh nữ không những không vỗ tay hùa và cùng bạn bè xung quanh ngược lại còn đang nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn nữa. Theo như cô thấy cô sinh viên đó chắc chắn là đang ghen rồi.
– Học sinh của anh có người ghen rồi đấy! Đừng đùa quá trớn nữa. Không vui đâu. – Vi Hạ nhích ghế ra xa chỗ của Hi Thần để tránh bị hiểu lầm.
Vi Hạ cô ở đời ghét nhất là bị lôi vào mấy cái chuyện tình cảm nam nữ tay ba tay bốn thế này, chi bằng cứ né né ra một chút cho lành. Bằng không lại mang tiếng xấu thì mệt lắm.
– Đó là Tiểu Vi, chỉ là sinh viên của tôi, cũng có thể là em ấy thích tôi thật và đang ghen với chúng ta nhưng mà tôi đảm bảo với cô là tôi không có tình cảm gì với cô bé đó cả. Ngay cả sự quan tâm của cô ấy tôi cũng chưa từng nhận lấy dù chỉ là một lần. – Hi Thần nói, hệt như đang muốn giải thích với Vi Hạ.
– Ừ thì sao chứ? Liên quan gì tới tôi. Anh không cần phải giải thích rõ ràng như vậy đâu. Dù sao cũng không liên quan tới tôi.