Chương 25: Vờ như không quen
Giang Thuỳ Dương nghe vậy vô thức nhìn về phía cửa.
Quả nhiên là Lục Thiên Ngôn tới thật rồi.
Sự xuất hiện của Lục Thiên Ngôn ở đây khiến cho những người đang có mặt ở đây ai nấy đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Duy chỉ có Giang Thuỳ Dương là ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Cô cũng biết là Lục Thị hiện tại đang có thế lực rất lớn trong giới kinh doanh thế nhưng sự có mặt của Lục Thiên Ngôn ở đây không phải là đã được đoán trước rồi sao? Cần gì mà phải hoảng hốt như thế?
Nghĩ sao cũng không thể hiểu, Giang Thuỳ Dương tò mò bèn quay sang bắt chuyện với một người doanh nhân trẻ đứng ở gần đó.
– Xin chào. – Giang Thuỳ Dương đưa ly rượu ra trước mặt, lịch sự mời rượu và nói xin chào trước.
– Ồ, xin chào. – người kia nhanh chóng cụm ly rượu lại với cô.
– Chào anh, rất vui được làm quen với anh, tôi là Giang Thuỳ Dương là người của…
– Là người của Sofi đúng chứ? Nghe về công ty cô đã lâu, nếu có cơ hội tôi rất mong có thể được cùng hợp tác với mọi người. Tôi là Tuấn Duy là người của Huệ Hiền. – người kia lịch sự đối đáp.
Giang Thuỳ Dương hôm nay tới đây vốn cũng là vì muốn hợp tác với một vài công ty để củng cố địa vị trong nước nhưng người này không phải là một trong số những người cô có ý định hợp tác cùng lên cô chỉ cười trừ cho có lệ.
– Rất hân hạnh. Nhưng anh cho tôi hỏi một chút là vị Lục Thiên Ngôn kia vì sao có mặt ở đây lại khiến mọi người bất ngờ như thế? – Giang Thuỳ Dương nhanh chóng hỏi thẳng vào vấn đề cô đang tò mò.
– À… chắc cô chỉ hoạt động ở nước ngoài nên không biết đó chứ ngài Lục này nổi tiếng là người khó gặp, trước giờ chưa từng đi dự những buổi gặp mặt xã giao như thế này bao giờ cả. Ngay cả bàn chuyện công việc cũng chỉ có cấp dưới đi thay. Người trước giờ được anh ấy gặp mặt để nói chuyện thực sự rất ít. Vậy nên hôm nay có mặt ở đây đương nhiên là khiến người khác phải kinh ngạc rồi. Nếu có thể tôi cũng mong sẽ được cùng hợp tác với Lục Thị. – Tuấn Duy điềm đạm nói, ánh mắt anh ta nhìn Lục Thiên Ngôn lộ rõ vẻ ngưỡng mộ không thể giấu giếm.
– Là vậy sao? – Giang Thuỳ Dương đưa ly rượu lên nhấp môi, gật gù như đã hiểu.
Chồng cũ mới năm năm không gặp, không ngờ đã trở thành người khiến người khác ngưỡng mộ như thế rồi. Xem ra nếu muốn đối đầu, sẽ là một thử thách khó nhằn rồi đây.
Giang Thuỳ Dương không rời mắt khỏi Lục Thiên Ngôn, thầm nghĩ. Vẻ mặt cô khi gặp lại chồng cũ không mấy đặc biệt, trái lại còn khá dửng dưng tựa như không từng quen biết trước đó mà chỉ là mới lần đầu gặp gỡ.
Lục Thiên Ngôn cứ thế hiên ngang bước vào bên trong. Dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng không để Giang Thuỳ Dương cô vào trong mắt.
Giang Thuỳ Dương lúc đấy mới thầm nghĩ, có lẽ không chỉ cô mà ngay cả anh cũng thế. Anh cũng đã có thể xem cô như một người không quen biết rồi. Thậm chí người như anh có khi còn có người con gái khác ở bên từ lâu rồi cũng không chừng.
Giang Thuỳ Dương nghĩ đến đây có chút chạch lòng không rõ lí do. Cô và anh vốn dĩ cũng đã kết thúc được năm năm rồi. Anh có người khác hay ở bên ai, đối với cô bây giờ đều chẳng phải chuyện gì đáng để cô để tâm tới nữa rồi. Cô bây giờ đã có cuộc sống của mình, ngoài làm kẻ thù với anh ra, cô không còn muốn dây dưa với anh bằng bất cứ quan hệ gì khác nữa.
– Cô Giang Thuỳ Dương này, chắc hẳn là cô cũng đang tò mò về sếp Lục lắm có đúng không? Dù sao cô cũng mới từ nước ngoài về, chắc hẳn vẫn còn nhiều chuyện chưa nghe về anh ấy. – Tuấn Duy đột nhiên nói.
Giang Thuỳ Dương nghe thế liền quay qua cười trừ một cái cho có lệ.
Cô không hiểu rõ về chồng cũ của mình sao? Nếu mà tên này biết cô với Lục Thiên Ngôn đã từng là vợ chồng và còn là thanh mai trúc mã của nhau hơn hai mươi lăm thì chắc là…
Không có “chắc là” bởi theo một lẽ hiển nhiên là cô sẽ không bao giờ nói ra chuyện này.
– Cậu ấy đã từng có vợ nhưng hình như sớm đã ly hôn rồi. Mấy năm rồi chẳng thấy anh ấy có ý định tái hôn với ai nữa. Nữ nhân vây quanh anh ấy nhiều nhưng hình như chỉ có một người duy nhất là được anh ấy chú ý tới thôi thì phải.
Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn
– Vậy sao? Thế hẳn là người con gái được anh ấy chú ý đến phải là một cô gái đặc biệt lắm nhỉ? – Giang Thuỳ Dương giả bộ quan tâm.
– Không đâu. Nghe nói là người con gái đó rất bình thường. – Tuấn Duy lắc đầu phủ nhận nhận định của Giang Thuỳ Dương.
– Rất bình thường sao? – Giang Thuỳ Dương kinh ngạc hỏi lại. Lần này là cô tò mò thật chứ không phải chỉ giả bộ tò mò nữa.
– Đúng thế. Gia thế không có, nhan sắc nghe nói cũng chỉ hạng trung chứ không có được xuất sắc hẳn như cô Giang Thuỳ Dương đây. Nhiều người suy đoán rằng có lẽ vì thế mà nhà họ Lục mới không chấp nhận cô gái kia, thành ra Lục Thiên Ngôn tới giờ vẫn chưa tái hôn lại.
Lại còn cao cả chuyện như thế nữa sao? Đúng là cùng lúc càng thú vị mà. Nhưng tại sao tự nhiên lại nôi cô vào so sánh với nhan sắc của người phụ nữa kia? Thật chẳng tài nào hiểu nổi.
– Anh quá khen rồi. Một cô gái như tôi sao có thể so sánh với người con gái của sếp Lục kia? Anh nói thế thật khiến người khác hiểu lầm đấy!
– Cô Giang Thuỳ Dương khiêm tốn rồi. Tôi trước giờ thích nói thẳng. Kiểu phụ nữ vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang như cô Giang tiểu thư đây quả thực rất hiếm, thế nên người có thể so sánh được với cô lại càng hiếm hơn nữa. – Tuấn Duy chăm chú nhìn Giang Thuỳ Dương mà nói lời đường mật với cô.
Giang Thuỳ Dương không thích kiểu nói chuyện này của Tuấn Duy nhưng ở đây cô không muốn gây bất hoà với ai, bất đắc dĩ cũng chỉ đành cười lại với Tuấn Duy.
Lúc này Giang Thuỳ Dương thật chỉ muốn chuồn đi chỗ khác luôn cho rồi.
Cách đó không xa là Lục Thiên Ngôn đang cẩn thận liếc nhìn hai người bọn họ với ánh mắt hình viên đạn. Ly rượu vang anh đang cầm ở trên tay dường như là đang bị nắm rất chặt…
– Sếp, anh đừng nổi nóng. Anh tới đây không phải để nổi nóng với cô ấy đâu. – trợ lí của Lục Thiên Ngôn ở bên cạnh thấy sếp của mình tức giận như thế liền vội vàng khuyên nhủ anh. Vẻ mặt không khỏi lo lắng bởi nếu hôm nay, ở đây sếp anh thực sự làm gì đó vì ghen…
Lục Thị sẽ biết để mặt mũi vào đâu chứ?
– Tên kia là ai? – Lục Thiên Ngôn lạnh lùng hỏi.
Sát khí u ám toả ra khắp xung quanh khiến cho người đứng bên cạnh phải rùng mình vì lạnh hết cả sống lưng.
– Anh ta là Tuấn Duy, một doanh nhân mới nổi dạo gần đây của Huệ Hiền. Là một người khá có tài. – trợ lí nhanh chóng trình bày chi tiết về thông tin của Tuấn Duy cho Lục Thiên Ngôn.
– Có hợp tác hay liên quan gì tới Sofi hay Giang Thuỳ Dương không? Tại sao bọn họ lại thân thiết như thế? – Lục Thiên Ngôn vẫn giữ giọng lạnh lùng, tiếp tục hỏi.
– Theo tôi biết thì không bởi hôm nay Giang Thuỳ Dương mới về nước. Huệ Hiền lại không phải công ty phát triển hay hợp tác với các công ty hoạt động chủ yếu ở nước ngoài như Sofi nên có thể hôm nay mới chỉ là lần gặp đầu tiên của bọn họ.
– Lần đầu tiên? Lần đầu tiên tại sao lại có thể thân thiết được như thế kia? Cậu có đang chắc chắn vào những gì mình nói không đấy? – Lục Thiên Ngôn lần này đã không còn lạnh lùng nữa mà đổi giọng muốn giết người luôn rồi.
– Cái này tôi thực sự không biết. Chắc là… chắc là bọn họ chỉ đang làm quen rồi nói chuyện hợp tác thôi cũng nên… sếp anh phải?
– Chuyện hợp tác? Chuyện hợp tác gì mà lại thân thiết như thế kia? Cậu đang muốn lừa ai thế?