Chương 23: Năm năm cũng chỉ là một cái chớp mắt
– Giang Min Hy, sao con lại quậy như vậy chứ hả? Ai nói con đánh bạn cơ chứ? Còn là bạn nam, con… con rốt cuộc có phải là con gái nữa không? – Giang Thuỳ Dương bực bội nhìn đứa con gái nhỏ của mình.
Mới sáng sớm, Giang Thuỳ Dương vừa mới kết thúc cuộc học xong thì đã bị cô giáo chủ nhiệm của con bé gọi đến lớp để nhắc nhở vì con gái của cô mới đánh một bạn nam cùng lớp chảy cả máu mũi.
Đến nơi lại còn phải chịu đựng cơn giận dữ từ phụ huynh nhà bạn nam kia khiến cô không sao kiềm nổi sự bực bội của mình lên người con gái.
– Nhưng mà thằng nhóc đó nó đánh con trước mà mẹ, nó còn nói con là đồ đàn ông, không dịu dàng nữ tính được như mẹ. – Giang Min Hy bướng bỉnh không chịu nhận nỗi.
Tính cách cực kỳ cứng đầu.
– Nhưng con cũng không thể vì thế mà đánh bạn như vậy được. Con thấy không, mẹ cũng bị người ta mắng theo con rồi đấy! Bình thường mẹ đường đường là một sếp lớn, không có ai là dám mắng mẹ thậm tệ như thế đâu. Con có biết không hả? – Giang Thuỳ Dương trách móc con gái hết sức nhẹ nhàng.
Dù rằng cô rất bực nhưng cũng không vì thế mà cô lỡ trách phạt con bé.
– Là mẹ dạy con như thế mà? – Min Hy ngây ngô nói.
– Ai dạy con như thế cơ? – Giang Thuỳ Dương bị một phen trấn động, không khỏi dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn con bé.
– Thì đợt lâu mẹ chả bảo con là con không được để ai bắt nạt mình còn gì? Còn cho con đi học võ để con tự vệ, bây giờ con tự vệ chính đáng mẹ lại nói con không hiểu chuyện. Thuỳ Dương, mẹ mâu thuẫn quá! – Giang Min Hy ngoài cái bướng bỉnh ra thì còn rất giỏi lí sự.
Con bé lí sự giỏi tới nỗi khiến người mẹ là cô không ít lần phải bất lực với nó.
– Haizzz – Giang Thuỳ Dương bất lực thở dài một hơi.
Mở điện thoại ra nhìn cũng đã gần mười giờ sáng. Lát nữa lại còn phải đi gặp đối tác mà giờ nhà trường lại nói không cho cô gửi con bé ở lại trường nữa. Bảo cô hôm nay ở nhà dạy dỗ lại nó một hôm.
Nhưng nhà trường đâu có biết cô bận như thế nào đâu? Sao có thể ở nhà dạy dỗ con nhóc của mình được?
Văn Hạo giờ này vẫn đang còn bận việc ở công ty…
– Hay mẹ gửi tạm con ở nhà mẫu giáo bên cạnh nhé? – Giang Thuỳ Dương ánh mắt trìu mến nhìn con.
Dường như đang muốn thuyết phục nó nghe theo lời mình. Ngoan ngoãn vào đó học hết một ngày.
– Thuỳ Dương mẹ quên rồi à? Ở trường mẫu giáo đó có một thằng nhóc cực kì khó ưa mà con lại cực kì ghét nó đó mẹ. Con đã thề là sẽ không bao giờ học chung lớp với nó rồi. Con không thể làm trái lời thề của mình được.
Giang Thuỳ Dương đơ người nhìn Giang Min Hy, không thể hiểu cô đã nuôi dạy nó sai sót ở đâu để rồi nó mới trở thành một đứa nhỏ khó dạy bảo như thế này nữa.
– Mẹ biết chứ! Nhưng mà con gái à? Mẹ bây giờ phải đi kiếm tiền rồi. Không thể chậm trễ được đâu. Con nghe mẹ, nhẫn nhịn học ở đó một hôm, hôm sau mẹ sẽ dẫn con đi chơi một buổi. – Giang Thuỳ Dương hết cách chỉ có thể chuyển sang nịnh nọt nó.
– Mua bộ mô hình siêu nhân mới nhất nhé mẹ! Con thích bộ đó lắm. – Giang Min Hy ngay lập tức ra yêu cầu.
Mới vừa rồi nó còn nói cái gì là lời thề không học chung lớp, bây giờ thấy có cơ hội kiếm đồ chơi là y như rằng quên luôn lời thề. Cơ mà như vậy mới đúng ý cô.
– Chốt kèo nhé! Nhưng hứa là vào đó học phải ngoan đấy! Không được đánh bạn nữa, bằng không đừng mơ mẹ sẽ mua cho con. – Giang Thuỳ Dương nói, lần nữa mở điện thoại ra xem lại giờ.
– Vâng. Con gái mẹ hôm nay nhất định sẽ ngoan. Min Hy sẽ không để mẹ phải đến lớp bị mẹ người ta mắng nữa đâu ạ. – Giang Min Hy đưa đôi bàn tay bé nhỏ của mình đặt lên đầu Giang Thuỳ Dương, vụng về vuốt ve đầu cô.
– Con nhỏ thực dụng này. Thấy đồ chơi cái là khác liền à. – Giang Thuỳ Dương rất thích được con gái vuốt ve nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ như còn giận con bé.
Ngón tay trỏ đặt vào giữa trán nó, dí nhẹ một cái khiến nó không hài lòng mà nhăn mặt.
– Min Hy chỉ nghịch một chút xíu xịu xiu thôi chứ Min Hy thương mẹ nhất mà. Min Hy đâu có làm mẹ Thuỳ Dương phải buồn bao giờ đâu?
Lại lí sự. Con bé lại lí sự nữa rồi.
– Vâng. Bà cụ non của mẹ là ngoan nhất! Bây giờ thì vào đó đi học ngoan giúp mẹ một hôm nhé!
Dứt lời, Giang Thuỳ Dương nhanh chóng dắt con bé sang trường mẫu giáo kế bên để xin giáo viên bên đó cho cô gửi nhờ một hôm.
Xong xuôi rồi cô mới vội vội vàng vàng lái xe tới nhà hàng để chuẩn bị gặp đối tác quan trọng. Có con nhỏ ở bên cạnh trong khi công việc lúc nào cũng bận rộn đôi khi không thể nào tránh khỏi những lúc phải đi xử lí những phiền phức mà nó gây ra.
Nhưng bù lại mỗi khi mệt mỏi đều có một đứa nhóc ở bên để chơi đùa cùng cô, kéo cô ra khỏi những bộn bề, những lúc như thế cô đều thầm biết ơn năm đó bản thân đã đồng ý với Hồng Xuyên, nhận nuôi đứa con gái đầu lòng và cũng là duy nhất của cô ấy.
Còn cả Văn Hạo nữa. Anh ta đi theo cô nên cũng không ít lần gặp phải những tình huống dở khóc dở cười…
– Cô chủ Giang, cô đã đi gặp đối tác được chưa? Tôi nghe nói là con bé Min Hy lại gây chuyện nữa rồi có phải không? – Văn Hạo chắc đã nghe chuyện từ giáo viên rồi.
Anh ta vẫn luôn nhận mình là bố nuôi của con bé nên giáo viên chủ nhiệm nếu như không gọi được cho cô thì nhất định sẽ gọi cho anh ta.
– Tôi gửi con bé ở trường bên cạnh rồi. Anh yên tâm. Cứ đi làm việc của mình đi. Không cần phải lo cho con bé đâu.
– Thế thì tốt rồi. Làm tôi cứ lo mãi.
– Thế thì giờ có thể yên tâm là không cần phải lo lắng gì cả đâu ha. – Giang Thuỳ Dương cười cười nói chuyện với Văn Hạo.
– Nhưng sắp tới về nước sẽ là một sự đảo lộn nữa cho mà xem. Không biết con bé có chịu hợp tác với hai người chúng ta để làm một cô bé ngoan không nữa? Chứ cứ đánh nhau rồi trêu bạn mãi thế này thì hơi mệt đấy! – Văn Hạo chủ động nhắc tới chuyện cả hai chuẩn bị về nước.
Phải rồi. Cũng năm năm không trở về đó rồi. Bây giờ trở về chắc chắn sẽ lại là một khoảng thời gian khó khăn nữa với bọn họ cho mà xem.
Còn phải đối đầu với Lục Thiên Ngôn để lấy lại Giang Thị đã mất trước đó. Nhắc đến đây Giang Thuỳ Dương cũng như Văn Hạo vẫn không có đủ tự tin để biết liệu bọn họ có làm được hay không nữa bởi Lục Thị năm năm qua dưới sự dẫn dắt của Lục Thiên Ngôn cũng phát triển lên rất lớn mạnh.
– Chịu đành phải chịu khó khuyên nhủ con bé mấy câu thôi chứ biết sao giờ. Mong là nó sẽ ngoan ngoãn một chút.
– Mong là vậy.
[…]
Trong nước, Lục Thị, phòng làm việc của Lục Thiên Ngôn.
– Sếp à, sếp kí vào đây giúp em với… – một nhân viên nữ với thân hình nóng bỏng còn cố tình ăn mặc hở hang để quyến rũ Lục Thiên Ngôn.
Ấy vậy mà Lục Thiên Ngôn còn thèm nhìn cô ta dù chỉ là một cái liếc mắt.
Mắt anh vẫn chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, tiếng “lạch cạnh” vẫn không ngừng phát ra dưới đổi bàn tay.
– Nhân viên mới? – Lục Thiên Ngôn lạnh lùng hỏi.
– Vâng, em là nhân viên mới…
– Không hiểu quy tắc do tôi đặt ra?
– Quy tắc? – người nhân viên kia ngơ ngác.
– Cô chính thức bị đuổi việc, còn lí do vì sao cô có thể hỏi trợ lí của tôi. Anh ta sẽ có nghĩa vụ giải thích với cô.
– Em…
– Đừng nhiều lời. Mau cút! – Lục Thiên Ngôn từ đầu đến cuối không thèm nhìn cô ra mà chỉ có lạnh lùng và tức giận.
Đối với những người con gái muốn tiếp cận anh, từ trước đến nay đều không bao giờ có kết quả tốt. Đừng nói là ở nơi làm việc, thậm chí là ở những nơi như quán bar anh cũng chưa từng một lần ngó ngàng đến nữ sắc.
Kể từ lúc Giang Thuỳ Dương bỏ đi cho tới giờ, Lục Thiên Ngôn mỗi ngày đều không ngừng nhớ đến cô, lâu dần trong đầu đã chỉ có duy nhất hình bóng của cô, còn những người con gái khác? Có trẻ, có đẹp, có dâng cả người đến cho anh anh cũng chẳng thèm đụng tới. Ngay cả liếc nhìn cũng chán ghét không muốn nhìn.
🥲🥲🥲🥜🥜🥜🐣🐣🐣👌🏿👌🏿👌🏿👍🏿👍🏿👍🏿👉🏿👉🏿👉🏿