Chương 22: Nhẫn tâm bỏ đi
Anh ta vậy mà lại bảo cô nên nhẫn tâm một lần sao? Sao cô có thể chứ? Người đang nằm trong kia là ông nội, là người rất yêu thương cô, sao có thể?
– Tôi biết cô rất khó chấp nhận nhưng nghe tôi, nếu như cô còn bỏ qua cơ hội này thì sau này sẽ không còn bất cứ cơ hội nào để cho cô bỏ đi nữa đâu. Lục Thiên Ngôn sẽ không để cho cô bỏ đi dễ dàng nữa đâu. – Văn Hạo ra sức năn nỉ.
Giang Thùy Dương bỗng chốc cảm thấy vô cùng hoang mang trước những gì Văn Hạo đang nói. Anh ta nói đúng, bây giờ chính là thời cơ tốt để cô bỏ đi bởi Lục Thiên Ngôn đang bận lo cho ông nội rồi nhưng cô có thể không?
Có thể nhẫn tâm một lần bỏ đi ngay vào lúc này không?
Ông nội tỉnh dậy nếu thấy như cô bỏ đi thì sẽ nghĩ gì?
Ông sẽ thất vọng về cô lắm đúng không?
Còn ông bà Lục nữa, ông bà đã đối xử rất tốt với trong suốt những năm qua, cô…
Giang Thùy Dương nhìn về phía cửa phòng cấp cứu nơi ông nội Lục đang nằm, tay đang cầm điện thoại cô vô thức siết chặt lấy. Trong đầu liên tục hiện lên những câu hỏi. Cô đang có sự giao động, cô đang thực sự phân vân.
– Cô chủ Giang. Cô nên nhớ cô còn phải tìm lại công bằng cho ông bà Giang, người ta đã tàn nhẫn với hai người họ vậy thì cô tàn nhẫn lại với họ một lần thì có sao đâu kia chứ? – Văn Hạo nhìn ra được sự giao động của Giang Thùy Dương rồi nên tiếp tục khuyên nhủ.
Bố mẹ cô sao? Đúng vậy, cô còn công bằng phải đòi cho bố mẹ. Người nhà họ Lục đúng là đã rất tốt nhưng…
– Chuẩn bị xe đi và đồ đi, ba chúng ta… sẽ đi sớm hơn dự tính một chút vậy. – Giang Thùy Dương hít một hơi thật sâu và đưa ra quyết định cuối cùng của bản thân.
Lần này là cô có lỗi với ông nội Lục, có lỗi với tất cả người nhà họ Lục, chỉ ngoại trừ Lục Thiên Ngôn.
– Vâng. Một tiếng nữa được không? – Văn Hạo hỏi.
– Được.
Nói rồi Giang Thùy Dương cố giữ một vẻ mặt điềm tĩnh và đi về phía cửa phòng cấp cứu, cô nhìn vào bên trong mất một lúc rất lâu, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh của ông nội, những tình cảm ông nội dành cho cô…
Bấy giờ ông bà Lục cũng đã có mặt và ngồi đợi ở đó tự bao giờ. Giang Thùy Dương cô cũng đưa mắt nhìn họ, trong lòng cảm thấy không lỡ nhưng cô vẫn bắt buộc phải lựa chọn rời đi. Cô không mong họ có thể hiểu cho cô, chỉ mong sau này Lục Thiên Ngôn có thể tìm cho hai người họ một người con dâu tốt hơn cô.
– Bố… mẹ con… – Giang Thùy Dương đang tính nói là cô sẽ về nhà lấy đồ để tiện rời đi cùng Văn Hạo.
Ai ngờ hai người họ lại nghĩ cô đang muốn xin ở lại với ông, lập tức chen ngang.
– Con còn mệt, không nên lao lực ở lại đây với ông đâu, mau về nhà nghỉ ngơi trước đi, ở đây có bố mẹ với Ngôn rồi, mau về nghỉ ngơi trước đi, cả ngày hôm nay cũng có nhiều chuyện với con rồi mà. – bà Lục cử chỉ dịu dàng nắm lấy tay của Giang Thùy Dương.
Ông Lục ngồi ở bên cạnh cũng ôn hòa khuyên nhủ cô.
– Phải đấy! Mau về trước đi. Để bố bảo Ngôn đưa con về nhé!
– Không cần đâu ạ. Cứ để anh ấy ở đây đi, mọi người có cần gì thì còn có thể nói với anh ấy. Con có thể tự về được mà. – Giang Thùy Dương rụt rè nhìn Lục Thiên Ngôn, ý từ chối.
Lục Thiên Ngôn ngồi ở gần đó nghe vậy cũng không ý kiến gì. Từ đầu tới giờ anh vẫn luôn giữ im lặng như thế. Có lẽ vì đang lo cho ông nội nên anh mới như thế.
– Thế thì con xin phép ạ. – Giang Thuỳ Dương ngập ngừng cúi đầu chào hai người sau đó mới quay người rời đi.
Lúc bước qua chỗ Lục Thiên Ngôn đang ngồi, bước chân cô hơi khựng lại nhưng cô không hề đưa đường nhìn của mình đến chỗ anh. Cô không nói không rằng, không lời từ biệt cứ thế đi ra khỏi cửa bệnh viện.
Bắt taxi để trở về nhà của hai người bọn họ.
Về tới nhà, Giang Thuỳ Dương nhanh chóng được một người làm chạy ra đón tiếp và chờ được phục vụ cô. Cô ta giúp cô cầm túi xách giống như thói quen nhưng hôm nay cô lại rụt túi xách lại. Lạnh nhạt nói.
– Không cần. Tôi về lấy chút đồ rồi sẽ đi ngay bây giờ thôi. Không cần phải phiền phức như vậy đâu. – Dứt lời cô liền rảo bước đi lên phòng.
Người giúp việc thoáng có chút ngạc nhiên nhưng không dám thắc mắc. Lặng lẽ bước theo cô vào đến trong nhà.
Ngồi trong phòng ngủ, nơi mà ngày thường cô và Lục Thiên Ngôn vẫn luôn ân ái ở đây, nơi đây cũng là nơi có rất nhiều kỉ niệm giữa cả hai, bây giờ phải rời đi như vậy, dù không muốn thì cô vẫn cảm thấy có chút hoài niệm.
Tình cảm có thể phai nhưng những kỉ niệm đó một khi đã được khắc ở trong đầu rồi thì có muốn phai cũng không được.
Tinh tinh! Tiếng chuông thông báo tin nhắn từ điện thoại vang lên khiến cho Giang Thuỳ Dương giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ mông lung ở trong đầu.
– Bây giờ tôi đang chuẩn bị qua. Cô cũng chuẩn bị dần đi nhé! Tôi qua rồi chúng ta sẽ đi luôn. – là tin nhắn được gửi đến từ Văn Hạo.
Anh ta chắc là đang lo nếu để lâu cô sẽ siêu lòng không lỡ rời đi lên rất nhanh đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ. Chỉ cần cô ra cửa thì anh ta sẽ lái xe tới đón cô đi.
– Tôi biết rồi! – Giang Thuỳ Dương vẻ mặt không cảm xúc nhắn lại với anh ta.
Đặt điện thoại xuống mặt bàn, Giang Thuỳ Dương vô thức nhìn vào chiếc nhẫn cưới cô đang đeo ở trên tay. Chiếc nhẫn cưới này chính là kỉ niệm tình yêu của cô là Lục Thiên Ngôn, trước giờ vẫn luôn là thứ được cô trân trọng, nâng nui hết mực.
Nhớ mỗi lần ngã mà tay cô bị quẹt vào đâu đó thì y như rằng cô sẽ để ý xem chiếc nhẫn có bị xước hay gì không trước khi chú ý vết thương của bản thân.
Trân trọng nó như thế cũng chỉ vì nó là vật đánh dấu tình yêu đẹp của cô với thanh mai trúc mã hai mươi năm của mình là Lục Thiên Ngôn. Cơ mà, tình yêu đó của cô và anh chỉ đẹp chứ không hoàn hảo, trọn vẹn vì cả hai không thể cùng nhau đi được tới cuối cùng.
Anh đã thay đổi. Anh đã rung động với một cô gái khác. Tình cảm anh đối với cô từ lâu đã không còn phải là tình yêu mà chỉ có nghĩa vụ và trách nhiệm. Còn cô, cô vẫn yêu anh, mù quáng cho phép anh được vượt quá giới của bản thân. Cô chấp nhận im lặng khi biết anh đi cùng với một người con gái và tin rằng anh chỉ nhất thời rung động rồi nhất định sẽ quay lại bên cô.
Nhưng rồi chỉ vì người con gái ấy gặp chuyện không may mà anh lại về nhà và đánh cô. Mắng cô. Nhốt cô vào nhà kho và hại sự nghiệp của bố mẹ cô cũng chỉ vì người con gái ấy…
Và kể từ giây phút cô ném cái gương xuống đó, cô đã nghĩ cô và anh chấm dứt rồi. Dù cho sau đó cô có không chết thì cô cũng chưa từng có suy nghĩ muốn tiếp tục lại với anh.
Giới hạn của cô không cho phép cô làm như thế, cô cũng không muốn để cho anh vượt qua giới hạn của mình thêm bất kỳ một lần nào nữa.
Nghĩ ngợi một hồi, Giang Thuỳ Dương không do dự gì tháo chiếc nhẫn chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay áp út và đặt nó xuống lại bàn. Toàn bộ đồ của mình cô đều đã xu dọn hết.
Những đồ quý giá và cần thiết thì cô sẽ mang đi. Còn lại cô để gọn nó vào trong một chiếc thùng và yêu cầu người giúp việc đem bỏ hết.
🫥🫥🫥👌🏿👌🏿👌🏿👍🏿👍🏿👍🏿👉🏿👉🏿👉🏿