Chương 20: Đến cục dân chính
– Chị Tuệ Mẫn ơi, chú này là trẻ bị lạc tới đây hả chị.
Cô nghe thằng nhóc này hỏi mà bất ngờ cứng họng không biết nói nó sao, có ai bị lạc mà thảnh thơi như hắn ta không chứ, nhưng cô buồn cười với cách xưng hô của đám trẻ với Lãnh Hàn.
Chúng gọi anh bằng chú sao, cười chết thôi, mà cũng đúng thôi anh già so với bọn chúng rồi còn gì, đám nhóc này còn bé nên chúng gọi anh là chú cũng là điều tất nhiên, nhưng ai kia hình như hơi khó chịu khi bị gọi là chú thì phải, thấy mặt hắn nhăn nhó lại mà cô vui trong lòng.
– Không phải đâu em, chú này là bạn của chị, hôm nay chú tới đây để thăm mấy đứa, mấy đứa có hư mà ăn hiếp chú không nè.
– Dạ không có đâu ạ, từ nãy tới giờ chúng em đang làm quen với chú này, nhưng mà chú này kì lắm, không chịu nhận quần áo mà chúng em đưa để thay cứ một hai đòi mặc bộ đồ trên người thôi chị, nhìn màu có của nó đen xì thế kia trông xấu lắm phải không chị.
– À vậy là mấy đứa không biết rồi, chú này là vậy đó tính tình khó ở không thích những thứ này, nhưng mà chúng ta đâu phải dễ dàng đúng không, đâu phải ai cũng được mặc đồ của chúng mình đúng không nè.
– Dạ chị Mẫn nói đúng ạ, chú này không mặc thì thôi, lát chú tắm cho chú cởi chuồng luôn ạ.
Nghe bọn nhóc này nói chuyện mà ai kia tức muốn đen mặt lại, không ngờ lại bị đám trẻ ranh nó nói như vậy, nếu đồn ra ngoài thì còn đâu là uy của Lãnh tổng cao ngạo nữa chứ.
– Em chuẩn bị xong chưa, chịu về chưa hay còn muốn như thế nào.
Lãnh Hàn khi nãy thấy mắt cô còn đọng lại nước mắt, anh biết cô là không nỡ rời xa chỗ này, cô vào thu xếp đồ đạc gì mất cả mấy tiếng khi ra thì lại còn khóc nữa chứ, kiểu gì cũng xin xỏ anh cho coi, chứ đời nào cô chịu lại chỗ anh.
– Tôi muốn ở lại đây hết ngày hôm nay, rồi ngày mai tôi sẽ đến nhà anh có được không?
– Em muốn giở trò…hửm?
– Không phải…tôi chỉ là muốn ở đây hết ngày hôm nay với mọi người và đám trẻ này thôi, chứ không có ý giở trò gì hết, đám trẻ cần phẫu thuật kia…đang trong tay anh tôi chắc chắn sẽ không giửo trò anh yên tâm.
– Tôi biết em không có lá gan giở trò, nhưng vẫn muốn nhắc nhở em, đừng chọc giận tôi, không thì hậu quả em tự khắc biết, tôi như vậy là cưng chiều và yêu thương em lắm rồi, đừng để tôi phải làm tổn thương em biết chưa?
– Biết rồi.
Anh biết cô ra đây chủ yếu là xin ở lại, nên anh cũng không muốn ép buộc cô, nơi này dù sao cũng gắn bó với cô suốt hai mươi hai năm làm sao nói quên là quên được, anh không muốn thấy cô buồn nên mọi chuyện cô muốn anh sẽ chấp nhận chỉ cần là nó hợp ý anh.
Anh hù cô vậy thôi chứ anh làm sao mà nỡ ra tay với người con gái anh yêu cơ chứ, huống chi bà nội anh còn luôn bênh cô, để bà nội biết được anh ức hiếp cô chắc không đơn giản là quỳ sân đâu.
Nói chuyện một hồi thì anh cũng ra về, ngày mai anh sẽ tới rước cô về, cứ để cô chơi hết ngày hôm nay ở đây đi, sau này có đầy thời gian bên cạnh cô nên không gì phải vội cả, đến chiều Lý Mẫn Phong tới cô nhi gặp Tuệ Mẫn nói chuyện, anh coi được đoạn clip ghi hình hôm nay ở cô nhi, anh không ngờ Tuệ Mẫn lại là bạn gái của chủ tịch tập đoàn anh làm, thật là một điều bất ngờ đối với anh mà.
– Nè nhỏ kia, bà tính giải thích chuyện này sao đây, tại sao có người yêu mà giấu bạn bè không kể gì hết vậy, chơi gì kì vậy bà.
– Hì…hì…Mẫn Phong tớ không có ý giấu cậu đâu tại tớ không muốn phô trương nên không nói ra với lại tớ cũng không chắc bọn tơ có bền lâu không nên cũng không dám kể lỡ biết đâu mốt chia tay quê lắm đó.
– Quê con khỉ, có được bồ ngon như vậy mà giấu, báo hại ông đây toàn trả tiền mời cậu đi ăn, có bồ sao không kêu bồ trả cho để tôi đỡ mất tiền, số tiền đó góp vô còn đi làm đẹp nữa chứ.
– Hahaha…thôi được rồi lần sau đi ăn sẽ kêu anh ấy trả tiền cho chúng ta được chă, sẽ không để cậu mất một xu một cắc nào có chịu không.
– Ờ vậy mới là bạn tốt chứ, bạn bè là nhất người yêu bà xếp thứ hai tôi mới chịu đó.
– Hahaha…cậu đúng là trẻ con mà, cậu lo kiếm người yêu đi thôi, sắp ế rồi đó.
– Xí tôi mà ế á, không có chuyện đó đâu, đẹp trai chịu khó như tôi mà ế thì con gái trên đời này chắc phải đi khám mắt rồi, tôi đây là đang chờ một nửa của đời mình đến thôi, mặc dù hơi lâu xíu mà cũng không biết là khi nào…hahaha…
Mẫn Phong trêu cô vậy thôi, chứ anh có mỗi cô bạn thân này, chiều cô còn không hết chứ ở đó mà đòi tính toán so đo với cô, đi chơi này nọ Tuệ Mẫn luôn luôn đòi chia tiền phụ giúp Mẫn Phong.
Nhưng cậu ấy không chịu, bất luận cô nói thế nào cũng không chịu nên cô đành chịu thôi, nhưng mà cứ được dịp là Mẫn Phong sẽ trêu cô, người ngoài nhìn vô ai không biết sẽ nghĩ Mẫn Phong chi li từng tí với cô, nhưng đối với cô cậu ta là người bạn thân duy nhất mà cô trân quý rồi.
Sáng hôm sau, Lãnh Hàn tới cô nhi đón Tuệ Mẫn, tất cả mọi người trong cô nhi ra tạm biệt cô, mặc dù biết cô sẽ về thăm cô nhi thường xuyên, nhưng chỉ là về thăm chứ không phải là ở đây nữa rồi.
Hôm qua Mẫn Phong cũng không về ngôi nhà nhỏ của mình mà cậu ta ở lại đây trò chuyện với cô thâu đêm cùng các dì, có vài đứa trẻ cũng thức cùng bọn họ, chúng còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện giống như cô và Mẫn Phong hồi khi còn nhỏ vậy.
– Tạm biệt mọi người mái nhà mà con đã gắn bó rất lâu rồi, con sẽ nhớ mọi người lắm.
– Được rồi đi thôi, không Lãnh tổng lại chờ con đó.
Lãnh Hàn đứng bên cạnh ôm cô, nhìn cô khóc anh vừa xót vừa tức giận, anh đã từng nói cô là không được rớt nước mắt cho người khác xem rồi, nhìn cô khóc trông rất xinh đẹp và hơn nữa nhìn rất quyến rũ, chứ không phải xấu nên anh không muốn nhìn thấy cô rơi nước mắt, Lãnh Hàn vội lấy tay quẹt nước mắt cho cô, anh nắm lấy bả vai cô mà xoa xoa để chấn án cô.
– Vậy con chào dì, chào mọi người, con sẽ quay về sớm thôi, tạm biệt mọi người.
– Đi thôi, xem kìa em khóc ướt tèm nhem rồi…cảm ơn mọi người đã chăm sóc cô ấy suốt thời gian qua, tôi sẽ không để nơi này chịu thiệt thòi.
– Cảm ơn Lãnh tổng, mong ngài chăm sóc con bé giùm chúng tôi, con bé chúng tôi giao cho ngài, nếu mai này con bé có làm phật ý ngài thì cứ để con bé về với chúng tôi chứ đừng để con bé tổn thương.
– Sẽ không có chuyện đó dì yên tâm.
Lãnh Hàn nói xong thì bế bồng Tuệ Mẫn như công chúa đi về phía xe, thuộc hạ mở cửa cho hắn sau đó hắn đặt cô ngồi vào ghế còn mình cũng theo vào đó mà ngồi bên cạnh cô, trợ lí Trương bắt đầu lái xe tới nơi mà thiếu gia của hắn muốn.
Tuệ Mẫn từ khi lên xe cô không nói với hắn câu nào chỉ nhìn ra ngoài phía cửa kính nhìn cảnh vạt bên ngoài của nơi này, không thèm quan tâm đến sự tồn tại của người ngồi bên cạnh, cô ngồi sát vào cánh cửa để giữ khoảng cách với Lãnh Hàn, cô và hắn cũng chỉ là giao dịch thôi, hết thời hạn cô sẽ đi không một chút do dự.
Đi một hồi thì chiếc xe dừng trước cửa của một nơi khiến cô bất ngờ, đập vào mắt cô là dòng chữ được in đậm phóng to kia ” CỤC DÂN CHÍNH ”hắn đưa cô tới đây làm gì.
– Sao anh lại đưa tôi tới đây?
– Để đăng kí kết hôn chứ làm gì, không lẽ tới đây bán hoa à, không nói nhiều đi thôi.