Chương 13: Phạt Lãnh Hàn
– Lãnh Hàn, con vì nghĩ con bé là loại người không ra gì, nghĩ con bé là vì tiền mà tiếp cận ta sao, còn nhầm rồi, ta sống tới từng tuổi này rồi, sắp sửa rời xa cõi trần này rồi chẳng lẽ không phân biệt được đâu là người tốt người xấu sao, ta cần còn phải đi giải quyết giùm ta sao.
– Bà nội con biết lỗi rồi, con biết mình sai khi trách nhầm cô ấy, con sẽ sửa sai ạ.
– Con sửa sai, bây giờ mới sửa sai sao, con bé bây giờ nằm hôn mê ở kia mới giác ngộ ra là mình sai để mà sửa hả, thuộc hạ của con bọn họ ta có thể không trách phạt vì họ là nghe theo lệnh của chủ không thể làm trái phạt mỗi người 20 roi da.
– Còn về phần con làm chủ mà không biết phân biệt đúng sai phạt gấp đôi so với bọn họ, sau khi lãnh hình phạt xong con cấm được đứng dậy mà phải quỳ ngoài trời tới nửa đêm mới được vào nhà.
– Cấm ai cho nó ăn uống gì cho ta, ta sẽ kêu quản gia Phúc canh chừng các người từ đầu đến cuối, đó là hình phạt dám làm cho Mẫn nhi phải nhập viện vì vết thương trên đầu, sau đó ngày hôm sau đích thân con và những người hôm nay đã phá tiệm của con bé phải đi mua lại tất cả và đến tiệm hoa của con bé dọn dẹp sạch sẽ lại.
– Còn về vụ việc ở tập đoàn, sau khi làm xong xuôi tất cả ta muốn con phải cho ta một đáp án rõ ràng nhất về hậu quả của những kẻ đó, giờ thì cút về lãnh án ở tại sân Lãnh gia cho ta.
– Dạ vâng con đi ngay ạ, con chào bà…bà đừng có tức giận ảnh hướng tới sức khoẻ ạ…tiểu Hàn xin phép ạ…
Thế rồi tất cả bọn họ về Lãnh gia để thi hành những gì lão phu nhân vừa nói, không ai dám làm trái, lệnh của lão phu nhân thiếu gia còn không dám cãi huống hồ chi kẻ ăn người ở như bọn họ cơ chứ, Lãnh gia luôn luôn xử phạt công minh nên bọn họ dù có bị phạt cũng không ghi hận gì ở trong lòng cả.
Lúc này ở trong phòng còn Lâm Tuệ Mẫn và lão phu nhân, bên ngoài con có vệ sĩ của Lãnh gia, lão phu nhân nhìn Tuệ Mẫn bằng ánh mắt trìu mến, bà biết con bé sẽ thay đổi được cháu trai của bà.
Khi nãy bước vào bà thấy nét mặt lo lắng cho con bé hiện trên khuôn mặt của Lãnh Hàn là bà biết được thằng cháu này của bà đã phải lòng con bé Tuệ Mẫn này, nhưng bà sẽ không dễ dàng gì để Lãnh Hàn có được con bé, bà phải cho thằng nhóc ấy biết thế nào là có không giữ mất đừng tìm cho nó biết mặt.
Về tới nhà Phúc quản gia cho người ra thi hành lệnh của lão phu nhân, lão phu nhân được thuộc hạ đưa máy kết nối với camera ở Lãnh gia để bà xem họ thi hành lệnh như vậy.
Thấy bọn họ bị đánh như vậy bà cũng xót lắm chứ đặc biệt là đứa cháu trai từ nhỏ đã được bà cưng chiều yêu thương không nỡ đánh mà nay vì nó quá đáng nên bà mới ra tay với nó mà thôi, cứ để cho nó nếm mùi vị này mới biết cháu dâu bà khổ sở như thế nào.
Đến tối thì Lâm Tuệ Mẫn cũng tỉnh lại, cô tỉnh lại thấy đầu của mình hơi nhói, chắc do vết thương trên đầu khiến cô hơi choáng một chút, cô quay sang thấy bà đang ngồi bên cạnh gọt trái cây, cô bất ngờ sao bà lại ở đây chứ.
– Con tỉnh rồi vẫn còn yếu cứ nằm đó đi đừng có di chuyển ảnh hưởng đến vết thương đấy.
– Dạ vâng bà…nhưng mà bà ơi sao bà lại ở đây vậy ạ…với lại cháu không thể nào ở đây được đâu bà…cháu phải về tiệm hoa của cháu chắc giờ cũng tàn thành tro rồi…huhuhu…
– Ngoan đừng khóc nữa Mẫn nhi, ảnh hưởng tới vết thương của con đó, con cứ nghỉ ngơi cho tốt đi mọi chuyện đã êm xuôi rồi, bà đã xử lí giúp con rồi.
– Bà…bà xử lí giúp con sao ạ…nhưng sao có thể chứ ạ…
– Con bây giờ cứ dưỡng bệnh đi, khi nào con khỏe bà sẽ kể cho con nghe tất cả…nhưng mà con bé này sao con dại dột vậy chứ…sao lại chịu đựng một mình, bà đã biết mọi chuyện rồi, tuần trước con bị người ta hại đến nỗi nhập viện tại sao lại giấu bà chứ.
– Con chịu đựng ấm ức một mình không kể ra như vậy, bà là người biết sau bà buồn lắm đấy.
– Dạ con xin lỗi bà…con không muốn bà hay mọi người lo lắng cho con nên con mới giấu không kể ạ, nhưng mà bà ơi con rất sợ…huhuhu…hôm đó rất kinh khủng người ta mặc kệ con, con có kêu cứu như nào người ta cũng không giúp con, rồi những con đó nó cứ lao vào tấn công con, cũng may nó không có độc, chứ không thôi con cũng không còn cơ hội nhìn thấy bà nữa rồi…huhuhu…
– Ngoan ngoan bà thương, từ giờ con không phải chịu bất cứ ấm ức gì một mình, bà coi con như con cháu trong nhà nên bất cứ chuyện gì hãy kể với bà để bà san sẻ giùm con được không, hứa với bà đi Mẫn nhi.
– Dạ vâng ạ, con hứa với bà…huhuhu…
– Ừm, mau ăn trái cây đi, ta gọt sẵn trái cây để có gì con tỉnh còn có cái mà ăn, bà cứ vừa gọt vừa cầu nguyện con sẽ tỉnh và cuối cùng con cũng tỉnh rồi.
Nhìn Lâm Tuệ Mẫn ăn ngon như vậy bà cũng rất vui, khi nãy bà có coi clip ở tập đoàn khiến bà giật mình, đến bà còn thấy khiếp khủng huống chi một cô bé ngây thơ dịu dàng này chứ, chắc lúc đó con bé bất lực lắm khi mà kêu gào trong vô vọng, cũng may đã có Lý Mẫn Đức bạn thân của Lãnh Hàn, thằng bé đã cứu Mẫn nhi của bà, chứ không thôi bao nhiêu chuyện kinh khủng sẽ xảy ra.
Bà cũng tính xử luôn những kẻ ở tập đoàn, nhưng bà để cho cháu trai của bà giải quyết để cho bà một đáp án, vì đó cũng là nhân viên của nó, con nó là bà phải ra tay xử vì nó là cháu của bà, không phạt nó thì còn gì gọi là tôn ti trật tự của Lãnh gia nữa chứ, vì sau này Mẫn nhi cũng sẽ là cháu dâu của bà, nếu không là cháu dâu thì bà cũng sẽ nhận con bé làm cháu gái duy nhất của tập đoàn Lãnh Thiên Cơ này.
Hơn nửa đêm Lãnh Hàn đã chịu phạt xong, anh không có vào nhà mà lấy xe chạy tới bệnh viện để thăm bà nội của mình cũng như xem Lâm Tuệ Mẫn tỉnh chưa, đến tới cửa phòng bệnh của cô Lãnh Hàn đứng trước cửa phòng ra lệnh cho thuộc hạ đừng có lên tiếng làm ồn.
Anh thấy Lâm Tuệ Mẫn đang kéo chăn lên đắp cho bà nội, nhìn cô chăm sóc bà một cách cẩn thận như vậy lòng anh đột nhiên hiện lên một cảm xúc ấm áp khó tả.
Theo lời của thuộc hạ thì cô đã tỉnh từ tối rồi, lão phu nhân và cô ấy cũng đã ăn uống đầy đủ và trò chuyện với nhau một lúc lâu thì hai người họ cũng chịu đi ngủ, nhưng chắc do không quen nên Lâm Tuệ Mẫn mới thức giấc, cũng phải thôi ở bệnh viện có ai mà ngủ ngon lành được chứ về nhà vẫn an toàn hơn.
Lãnh Hàn chỉ đứng phía ngoài quan sát cô chứ không vào bên trong phòng, nếu bây giờ mà vào là sẽ khiến cô sợ hãi rồi ghét anh thêm thôi, chưa kể sẽ làm cho bà nội tỉnh giấc.
Biết đâu bà lại tưởng anh bắt nạt cháu dâu của bà lại cho anh thêm mấy cái roi da nữa chắc chết, từ sáng đến giờ quỳ cũng muốn thốn hết hai cái đầu gối rồi, nhìn ngắm cô và bà một lúc lâu, khi thấy cô cũng lên giường chìm vào giấc ngủ thì anh cũng đi về, ngày mai rồi vào tạ lỗi với bà và cô sau vậy.