Chương 74 - Cứu em ấy...
Chẳng trách thành tích của Tô Gia Yến xếp thứ nhất, Cố Sâm càng nghĩ càng thỏa mãn mà cười cười.
Tô Gia Yến bước vào năm nhất đại học, so với nhiều sinh viên còn đang bận kết bạn cùng với những bữa ăn chơi thì cậu đều lên giảng đường nghe giảng, không có tiết lại lên thư viện trường.
Bạn nhỏ rất bận, ném đàn anh nào đó vào một góc, chỗ trống đó giành để nhét kiến thức có vẻ tốt hơn nhiều.
Vì thế mà thời điểm gặp lại, Cố Sâm nhìn cậu vô cùng đắm đuối, còn cậu thì không một chút dao động, coi như người dưng mà trực tiếp đi thẳng.
Nam nhân cứng ngắc vài giây tại chỗ…
Nhưng hắn lấy lại tinh thần rất nhanh, mặt dày mà tới bắt chuyện, vì cả hai học cùng khoa nên có khá nhiều đề tài trao đổi…
Trong mắt Tô Gia Yến đấy là một vùng kiến thức rộng lớn, còn đối với Cố Sâm chỉ thấy khô khan cùng nhạt nhẽo. Thời điểm add Wechat của cậu, hắn cảm thấy công sức mình bỏ ra cũng rất đáng.
Ít lâu sau Tô Gia Yến mới biết tất cả điều hòa trong phòng học đều được thay mới là do Cố Sâm chi trả, hắn tới trường cũng chỉ để xem mọi thứ đã tiến hành đến đâu…
Sẽ có những thời điểm hắn bận không thể đến trường, Cố Sâm rất kiên nhẫn nhắn tin dù bạn nhỏ chỉ trả lời có một hai từ, mí mắt đã nặng trĩu mà vẫn cố chấp ôm diện thoại đợi tin nhắn.
Tô Gia Yến thì vẫn lạnh nhạt và kiệm lời như cũ, có lúc sẽ làm ngơ trước tin nhắn nhận được, cảm thán làm chủ tịch nhàn rỗi vậy sao ?? Không được cậu cũng phải giỏi như đàn anh để được làm chủ tịch !!
Nghĩ vậy, Tô Gia Yến lao đầu vào học, tuy cũng nằm trong top đầu nhưng số điểm không quá cao. Cậu suy sụp một thời gian dài, nghĩ rằng có phải mình chưa đủ cố gắng ??
Cố Sâm đợi rất lâu mà không có một hồi âm nào từ bạn nhỏ, điều tra thì mới biết cậu còn đang bận học. Chủ tịch Cố ném tài liệu điều tra vào thùng rác, hừ, học làm gì nhiều, sau này chỉ cần ở nhà đếm tiền hộ hắn thôi là được.
Hắn hậm hực nghĩ nhưng vẫn quyết định lại nhà chính một phen, sách vở và sổ ghi chép của hắn vẫn chưa vứt bỏ, Cố Sâm lục lọi một hồi cũng tìm ra được.
Đoán rằng Tô Gia Yến sẽ không đồng ý gặp mình, Cố Sâm liền lái xe đến trường học. Cậu không có tiết học buổi chiều, đang đắm mình trong những cuốn sách lí thú trên thư viện trường, say mê đến nỗi có người đứng sau cũng không hề phát giác.
“Tôi ngồi đây được chứ ??”
Bạn nhỏ kinh ngạc a lên một tiếng, tiếng nói rất khẽ, căn bản những người xung quanh không nghe thấy. Cậu nhìn Cố Sâm bằng ánh mắt khó hiểu, nhẹ giọng hỏi.
“Đàn anh, anh cũng tới đây đọc sách sao ??”
Cố Sâm chống cằm thích thú nhìn đôi mât mở to của cậu, khóe miệng nhếch lên một cách tà mị.
“Em đoán xem !!”
Tô Gia Yến cau mày, xem ra vẫn không hứng thú lắm, xoay người nghiêm túc đọc phần của mình, làm Cố Sâm lúng túng ngồi đó vài giây.
“Cho em !!”
Cố Sâm đặt quyển sổ dày cộp trên bàn, cậu nghi hoặc nhìn qua rồi tò mò cầm lên đọc thử. Đôi mắt trong veo của bạn nhỏ lóe lên vẻ thích thú, khóe miệng cong lên lộ ra hai bên má lúm.
“Đàn anh… Đây là anh cho em sao ??”
Người đàn ông nhẹ gật đầu.
“Nhưng… việc này có vẻ không công bằng với các bạn khác lắm…”
Cố Sâm phì cười, đưa cánh tay rắn chắc giơ cao trong không trung, bàn tay to lớn xoa nhẹ mái tóc mềm của bạn nhỏ. Cả người Tô Gia Yến hơi mất tự nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, căng thẳng chớp mắt.
Người đàn ông từ khi nào đã kéo sát ghế ngồi cạnh cậu, khoảng cách giữa cả hai bị rút ngắn, hơi thở nóng bỏng của hắn quanh quẩn khắp mặt cậu, hun cho hai má Tô Gia Yến nóng lên.
Cậu nhìn tình cảnh này, tim nảy nhanh một nhịp…
Nhưng chuyện này không thể.
Tô Gia Yến đẩy ngực hắn ra một khoảng xa, không được tự nhiên mà ôm sách chạy đi, mặc kệ trái tim đang đập bang bang của mình.
Cố Sâm như bị trực tiếp dội một gáo nước lạnh, hắn khó chịu vuốt những lọn tóc đang che đi đôi mắt rực lửa ấy.
Là hắn quá vội…
Tô Gia Yến về kí túc xá, vừa bật di động lên đã thấy rất nhiều tin nhắn của Cố Sâm gửi đến. Cậu vội tắt điện thoại đi, màn hình đen sì, sau đó lại vùi đầu vào học.
Được vài tuần, Tô Gia Yến nhận ra quyển sổ ghi chú ấy rất tốt nhưng có nhiều thứ cậu xem không hiểu, đắn đo hồi lâu mới nhắn hỏi Cố Sâm.
Đàn anh như thể đã quên chuyện cũ, Tô Gia Yến cũng thoải mái với hắn hơn. Cậu không ngờ chính vì không đề phòng hắn nên cuối năm nhất, cậu và hắn xác định quan hệ.
Ngày đầu tiên hẹn hò, Tô Gia Yến đã chọn quần áo rất lâu, ăn diện thật đẹp. Cậu đi bộ đến quán cà phê gần trường, đương lúc qua đường thì một chiếc xe lao tới.
Cả người bị đẩy mạnh ra xa, phần đầu đập xuống đường, ôm phần bụng chảy máu mà quằn quại. Tầm mắt tối đen, cậu nghe được những âm thanh ồn ào chỉ trỏ cùng với…tiếng khóc tuyệt vọng của ai đó.
Tiếng còi xe cấp cứu vang lên inh ỏi, tiếng khóc thê lương bên tai cùng với giọng nói cầu xin hèn mọn.
“Cầu xin các người, cứu lấy em ấy…”