Chương 17: CHƯƠNG 17: TRỪNG PHẠT, KHÔNG CHO ĂN CƠM
- Trang Chủ
- Yêu Đương Với Bạo Vương - Phong Nguyệt (full)
- Chương 17: CHƯƠNG 17: TRỪNG PHẠT, KHÔNG CHO ĂN CƠM
Xe ngựa rời khỏi cung, đã vững vàng chạy trên đường một khoảng thời gian, bầu không khí trong xe ngựa lạnh lẽo không thôi, ngay cả thị vệ đánh xe cũng có thể cảm nhận được, sức lực vung roi đánh lên lưng ngựa nhẹ hơn ngày thường không ít.
Ngụy Nhiếp Linh ngồi trong một góc, cầm binh thư xem đến say sưa ngon lành, khi rảnh rỗi còn chìa tay lấy bánh đặt trên bàn trà cắn một miếng.
Bánh ngọt trong hoàng cung quả nhiên không tầm thường, vừa vào miệng đã tan.
“Tư – Đồ – Dung – Chỉ – !” Giọng nói của người đàn ông âm trầm như từ trong địa ngục truyền ra.
Ngụy Nhiếp Linh ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn người đàn ông: “Vương gia ngài sao vậy, có phải cổ họng không thoải mái? Sao giọng nói lạ như vậy?”
“Ha ha, lạ sao?” Chiến Tùng Lâm tiếp tục âm trầm nói.
Ngụy Nhiếp Linh vừa ăn bánh ngọt vừa phối hợp diễn trò, gật đầu nói: “Đúng vậy, rất lạ, ngài như thế này khiến thiếp thân rất sợ hãi, nếu thiếp thân có chỗ nào đắc tội vương gia, Vương gia ngài cứ nói ra là được rồi, nếu thiếp thân có chỗ nào không tốt, thiếp thân sẽ sửa.”
Giọng điệu kia, muốn bao nhiêu chân thành thì có bấy nhiêu chân thành, biểu cảm kia, muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội.
Chỉ là, sao Chiến Tùng Lâm lại cảm thấy, người phụ nữ này đang trêu đùa hắn!
Nói ra?
Nếu hắn có thể nói ra, còn sẽ làm mình làm mẩy trong này?
Hắn rất ít khi giao tiếp với phụ nữ, hắn là vương gia, hơn nữa hàng năm ở trong quân doanh, đều là đàn ông, lòng ngay dạ thẳng đã quen, vẫn chưa có người nào có bản lĩnh khiến hắn sinh ra cảm giác tức giận khó nói thành lời thế này.
“Ngươi, không được ăn nữa! Tiếng nhai lớn như vậy, ồn ào!” Chiến Tùng Lâm tức giận nói.
“Ồ.” Ngụy Nhiếp Linh ngoan ngoãn trả lời, lại cầm một miếng bánh ngọt bỏ vào trong miệng, phình lên hệt như một con hamster, không há miệng nữa, cứ như vậy chậm rãi nuốt xuống.
Phối hợp với đôi mắt to của cô, trông cũng có vẻ đáng yêu.
Chiến Tùng Lâm càng buồn bực hơn: “Không phải nói là không được ăn nữa à, sao ngươi lại ăn một miếng rồi?”
Ngụy Nhiếp Linh nghe vậy, sau khi ‘gian nan’ nuốt bánh ngọt xuống, nói: “Ngài ghét bỏ âm thanh lớn, vậy ta lặng lẽ ăn, sẽ không quấy rầy ngươi chứ?”
“Không được!” Chiến Tùng Lâm lạnh lẽo nhìn cô.
“Vì sao?”
“Xe ngựa của bản vương, bản vương nói cái gì ngươi phải làm cái đó!” Chiến Tùng Lâm sẽ không nói, hắn cảm thấy hình ảnh miệng dính đầy bột phấn của cô thật sự rất chướng mắt.
Ngụy Nhiếp Linh nghe vậy, đưa tay ra hiệu ok, sau đó phủi tay đứng dậy: “Vậy ta ra ngoài ăn, không chướng mắt ngươi nữa.”
Nói xong dứt khoát vén rèm ngồi ra ngoài xe ngựa.
Trong xe đột nhiên yên tĩnh, lại khiến Chiến Tùng Lâm có cảm giác không quen.
Quét mắt nhìn bàn trà, bánh ngọt vốn có ba tầng, giờ chỉ còn một tầng, người phụ nữ kia cũng ăn giỏi đấy.
Nhấc tay chọn một miếng nhỏ, đưa tới bên môi cắn một miếng, lông mày Chiến Tùng Lâm lập tức nhíu lại.
Ngọt quá.
Người lạ, sở thích ăn uống cũng lạ.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy tiếng cô gái trò truyền từ bên ngoài truyền vào.
“Tiểu thị vệ, ngươi tên là gì?”
“Thuộc hạ Tần Lập.”
“Tần Lập, tên của ngươi rất hay.”
“Tên của thuộc hạ là Vương gia ban cho.”
“Chủ yếu vẫn là vẻ ngoài ngươi đẹp.”
Hơi lạnh vốn đang dần tan đi của Chiến Tùng Lâm lại dần dần ngưng tụ, sau đó tràn ra bên ngoài.
Tần Lập cảm nhận được, nơm nớp lo sợ, không dám nói nữa.
Nhưng Ngụy Nhiếp Linh vẫn tiếp tục hỏi thăm: “Kỹ thuật đánh xe ngựa của ngươi không tệ, từng được huấn luyện đặc biệt sao?”
Tần Lập máy móc gật đầu.
“Khụ.”
Trong xe truyền ra tiếng ho nhẹ, lưng Tần Lập lập tức cứng lại, tay nắm dây cương đã hơi không vững.
“Ta cũng biết đánh xe ngựa, nào, ta thử một chút.” Ngụy Nhiếp Linh nói rồi dứt khoát đoạt lấy dây cương từ trong tay Tần Lập, không đợi Tần Lập hoàn hồn đã quất mạnh roi ngựa.
Con ngựa bị đau, co cẳng ra sức chạy, băng băng không một trở ngại trên con đường rộng lớn.
Thi thoảng có mấy cỗ xe ngựa đi ngang qua, trông thấy kí hiệu Thất vương phủ trên xe thì lập tức dừng lại hoặc dịch sang bên cạnh nhường họ đi trước.
Đoạn đường vốn cần nửa canh giờ lại chỉ dùng thời gian chưa đầy nửa chén trà đã đến nơi.
Chờ đến khi xe ngựa dừng trước cửa vương phủ, Ngụy Nhiếp Linh cười nói: “Không phải như vậy nhanh hơn nhiều sao.”
Tần Lập tràn đầy bội phục: “Bản lĩnh đánh xe ngựa của Vương phi thật sự…”
“Tần Lập.” Tiếng nói của Chiến Tùng Lâm từ trong xe ngựa truyền đến, cắt ngang lời nói của Tần Lập.
Tần Lập lập tức nhảy xuống xe ngựa, đỡ Thất Vương gia xuống.
Xe lăn vừa xuống đất, Chiến Tùng Lâm lạnh lùng thốt lên: “Tối nay không cần chuẩn bị đồ ăn cho Vương phi .”
“Vâng.”
Ngụy Nhiếp Linh nghe thấy vậy, lập tức hỏi: “Vì sao?”
“Có ý kiến gì khác?”
“Đương nhiên là có! Ta cũng không làm gì sai.”
“Ở Vương phủ, lời của bản vương chính là ý chỉ.” Chiến Tùng Lâm nói xong thì đi thẳng vào vương phủ.
Ngụy Nhiếp Linh làm động tác khinh bỉ ở sau lưng hắn, lầm bầm: “Hừ, dù sao bây giờ bà đây cũng không đói, không chuẩn bị cho ta thì thôi, chẳng lẽ ta còn có thể chết đói?”