Chương 58: Thế hệ thứ hai
Vào thời điểm con trăn khổng lồ sắp nuốt chửng Hạ Nặc thì vô số dây leo đột nhiên xuất hiện bao bọc lấy cậu, tạo thành một chiếc kèn tròn hình người. Con trăn khổng lồ lao tới quá nhanh không kịp né nên nó đã đập mạnh vào kén, phát ra một tiếng “rầm” trầm đục.
Hạ Nặc ở trong cái kén cực kỳ vững chắc này, tầm nhìn bị cản trở chỉ có thể cố gắng phân biệt âm thanh, muốn biết tình hình bên ngoài lúc này.
Trong nháy mắt cậu bị dây leo bao bọc, người đàn ông liền buông tay cậu ra, Hạ Nặc không khỏi có hơi bất an nhưng sau đó liền nghe được giọng nói của hắn.
“Đừng sợ, yên tâm ở trong đó đi.” Người đàn ông mỉm cười nhẹ nhàng: “Có lẽ… Chỉ mất mười phút thôi.”
Hắn dán mặt lên kên tròn, an ủi sờ sờ lên vị trí có lẽ là trên mặt thiếu niên, cực kỳ hời hợt nói.
Lúc này Hạ Nặc tuyệt đối không tưởng tượng được, ở bên ngoài đồng đội của cậu đã chia làm ba phe.
Royne dựng khiên để bảo vệ Tuyết Lê đang đứng bên cạnh.
Carl đối diện với họ, hắn ta vịn thanh kiếm của mình, hoàn toàn loại bỏ lớp ngụy trang ban đầu để lộ ra vẻ mặt nham hiểm.
Khuê Khắc đứng ở phía bên kia, trên mặt là sự bối rối và kinh ngạc. Ngoại trừ Hạ Nặc ra thì anh vẫn còn là người chưa hiểu gì nhất.
Đầu tiên là chứng kiến một thanh niên còn đang tán gẫu với mình biến thành trăn khổng lồ, lại nhìn thấy lục đục nội bộ: Carl muốn mưu sát Trường An, còn Tuyết Lê và Royne nhìn như không liên quan nhưng bây giờ lại thống nhất với nhau, tư thế giữa hai người mơ hồ biểu hiện ra một loại ăn ý khó tả. Nếu như nói bọn họ không có quen biết trước thì có lẽ chẳng ai tin.
Mà người đàn ông và trăn khổng lồ ở bên kia lại là hai thế lực khác.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, người đàn ông dường như hoàn toàn không có ý tham gia, chỉ thờ ơ nói: “Giữ lại cho hắn một hơi cuối.”
Những lời này là nói với Royne, mà từ “hắn” kia chính là chỉ Carl.
Vừa nói hắn vừa dùng dây leo đón được con trăn khổng lồ đang muốn rục rịch, một bên vắt lấy máu của nó, một bên thưởng thức màn kịch trước mắt này.
Trước tiên Royne có chút khó hiểu, nhưng nhìn cái kén tròn bên cạnh người đàn ông liền đột nhiên liền hiểu được. Hành động lần này của Carl là nhằm vào thiếu niên, đã hoàn toàn chạm vào vảy ngược của người đàn ông. Hắn sở dĩ nói như vậy có lẽ là muốn trút giận thay thiếu niên?
Nhưng hắn vẫn còn hơi do dự, cho đến khi người đàn ông nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, ta xử lý hắn ta chắc chắn sạch sẽ hơn ngươi làm.”
Hắn biết Royne muốn tiêu diệt hoàn toàn linh hồn của Carl.
Tuyết Lê chạm nhẹ vào tay của Royne và thì thầm: “Hứa với hắn đi.”
Royne gật đầu.
Ánh mắt của Carl xoay quanh giữa người đàn ông và Royne, đột nhiên nở nụ cười: “Ha ha ha”, sau khi cởi bỏ khuôn mặt giả tạo, trên người hắn ta liền tản ra một mùi tàn ác khó tả, hắn ta cố ý hỏi: “Các người cấu kết với nhau?”
Sau đó hắn ta nhìn về phía Tuyết Lê, nhíu nhíu mày: “Thật không nghĩ tới, mày thế mà lại dám phản bội tao, mày không sợ khế ước máu sao?”
Tuyết Lê không trả lời mà chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta, sau đó Carl lộ ra biểu tình như chợt hiểu ra: “Khó trách, tao biết, lần trước gặp phải tập kích trong rừng cũng là tụi bây đã sớm bày mưu tính kế?”
“Hèn gì mày và Khuê Khắc đều chỉ bị thương nhẹ, chỉ có tao là chảy máu đến sắp chết. Sao, lấy máu của tao rồi có nghiên cứu ra cái gì không?” Hắn ta ác ý hỏi.
Đột nhiên bị điểm danh, Khuê Khắc vẫn đang giữ một vẻ mặt ngây thơ, yếu ớt hỏi: “Cái này… Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Carl quay đầu lại nhìn anh, nhịn không được mà cười: “Thì ra còn có một thằng ngu cái gì cũng không biết.”
Khuê Khắc: “…”
Không thể không nói, bản lĩnh ghi hận của Carl thật sự rất lợi hại. Cho dù còn chưa biết rõ chân tướng sự tình, Khuê Khắc cũng cảm thấy mình không muốn đứng về phía hắn ta.
“Sự tình không phải đã rõ ràng sao? Nó không phải là người chơi thế hệ thứ hai.” Carl chỉ vào Tuyết Lê rồi nói một cách khinh miệt, sau đó chỉ vào chính mình: “Là tao.”
“Hả?” Khuê Khắc há hốc miệng kinh ngạc.
Anh hồi tưởng lại Tuyết Lê lúc trước kiêu ngạo sai khiến Carl. Thế nào cũng không nghĩ ra được thân phận của bọn họ lại bị thay đổi.
“Nhưng mà… Hai người…” Anh há mồm cứng lưỡi, không nói nên lời.
Hạ Nặc nghe đến đây cũng rất kinh ngạc, tuy rằng cậu không rõ người chơi thế hệ thứ hai rốt cuộc là cái gì, nhưng nghe giọng điệu tự hào của Carl cũng biết thân phận này không đơn giản.
Vậy là Tuyết Lê đã tráo đổi thân phận với Carl?
Hạ Nặc bị nhốt ở bên trong kén tròn, muốn hiểu rõ tình huống bên ngoài chỉ có thể dựa vào tưởng tượng, không khỏi khó nhịn mà giãy giụa.
Cậu vừa động, kén tròn bên ngoài cũng theo đó mà nhúc nhích, người đàn ông liền nhẹ nhàng ôm lấy kén, giống như là đối đãi với bảo vật cực kỳ trân quý gì đó nhẹ giọng an ủi nói: “Đừng vội, sau khi mọi chuyện chấm dứt anh sẽ kể hết cho em nghe.”
Nhưng bây giờ em muốn biết, Hạ Nặc thờ ơ.
Mặc dù biết ý định ban đầu của người đàn ông là muốn bảo vệ cậu, nhưng mà lại bao bọc cậu như vậy, muốn nói không có tư tâm gì ở bên trong cậu không tin.
Kể từ khi họ thiết lập mối quan hệ, người đàn ông đã không hề che giấu ham muốn chiếm hữu và kiểm soát của hắn nữa. Cái kén tròn giống như lồng giam này rốt cuộc đại biểu cho cái gì, trong lòng cậu và người đàn ông đều biết rõ.
Giống như là vì để trấn an cậu, hắn vươn một tay vào, Hạ Nặc mặt không chút thay đổi nắm lấy bàn tay này cắn một cái thật mạnh.
“Shhh——” Người đàn ông phát ra âm thanh đau đớn.
Nhưng mà…có thể tiếp xúc với đôi môi mềm mại và khoang miệng nóng ẩm của thiếu niên, hắn lại cảm thấy đau đớn này cực kỳ đáng giá. Hắn thậm chí còn mơ hồ ghen tị với ngón tay của mình.
Nếu như có thể đổi thành đầu lưỡi của mình thì càng tốt, hắn giống như nhớ lại mỹ vị gì đó liếm liếm môi.
Bên ngoài cuộc trò chuyện giữa Carl và Khuê Khắc vẫn đang tiếp tục, giống như đột nhiên nảy ra ý muốn tâm sự mà cũng giống được giải trí từ sự ngu ngốc của Khuê Khắc, hắn ta tiếp tục nói: “Mày biết người chơi sẽ không thể chết phải không?”
Khuê Khắc sững sờ gật đầu.
Thông thường người chơi sẽ chỉ bị trừ một số điểm nếu họ chết trong trò chơi, đó là lẽ thường mà tất cả người chơi đều biết.
“Nhưng nếu người chơi chết nhiều lần đến mức không có điểm để khấu trừ thì sao?” Carl hỏi.
“Cái này…” Khuê Khắc sợ hãi, tuy rằng anh chưa từng trải qua loại chuyện này nhưng vừa nghĩ cũng có thể biết người chơi kia sẽ có kết quả như thế nào.
Người chơi tiến vào trò chơi chính là vì điểm số, điểm bị trừ thì cần phải tiến vào thế giới trò chơi nhiều hơn, mà kẻ giết người đuổi theo không buông cũng có nhiều cơ hội ra tay với họ hơn. Như vậy cứ lâm vào một vòng tuần hoàn chết.
“Phương pháp này do cha tao nói cho tao biết, dùng để thu nạp thủ hạ hiệu quả thật sự rất tốt.”
Quả thật dưới tình huống này, đại đa số người chơi đều sẽ lựa chọn khuất phục, dù sao bọn họ cũng không muốn nhìn điểm số nợ nần của mình càng lúc càng lớn.
Không có điểm, không thể mua đạo cụ, khó khăn của việc thông quan sẽ tăng lên rất nhiều. Hơn nữa kẻ đuổi giết như âm hồn bất tán, tình cảnh của người chơi sẽ càng ngày càng lâm vào tuyệt vọng.
Mà Carl cũng không cần lo lắng những người chơi như vậy sẽ mang hận, dù sao lúc trước hắn ta cũng đã nói mình còn có một thủ đoạn khác gọi là “Khế ước máu” dùng để khống chế người chơi.
“Mày phải biết rằng, luôn có một vài tiểu nhân vật lòng dạ hiểm ác ghen tị với tao, khả năng gặp phải nguy hiểm trong trò chơi cũng rất cao. Cho nên lúc này, tao tất nhiên là cần một cái lá chắn.”
Cái lá chắn này, chính là chỉ Tuyết Lê.
Trong giọng nói của hắn ta không hề có một tia sám hối nào, ngược lại là tràn ngập đắc ý. Ánh mắt của Tuyết Lê không khỏi tối sầm lại, giống như là nhớ tới hồi ức tồi tệ gì đó.
“Nhưng hôm nay anh không phải đã bị cắn trả rồi sao?” Khuê Khắc hỏi. Giọng điệu của anh rất tự nhiên, giống như thật sự thắc mắc đối với chuyện này: “Nếu phương pháp này thật sự tốt như anh nói thì đáng lẽ anh không nên bị nhốt ở đây bây giờ chứ?”
Biểu tình của Carl lập tức ngưng đọng lại, hắn ta âm lãnh trừng mắt nhìn Khuê Khắc vô tội, cười lạnh một tiếng: “Là do công tác điều tra trước đó của tao chưa tốt lắm, tao nào có nghĩ tới con nhỏ này cư nhiên còn có thể tìm được một người giúp đỡ cơ chứ?”
Trước khi xuống tay hắn ta cũng đã điều tra qua, Tuyết Lê là người luôn luôn độc lai độc vãng, không có tiếp xúc gì với những người chơi khác nên hắn ta mới nhắm mục tiêu vào cô. Nào ngờ lại đột nhiên xuất hiện một Royne?
“Thường xuyên đi bên bờ sông, sao có thể không bị ướt giày chứ.” Khuê Khắc vẻ mặt vô tội trào phúng nói: “Người như anh á, có lẽ cũng chả bao giờ cảm thấy mình sai đâu nhỉ?”
Hắn ta chắc cảm thấy mình trời sinh ra là nên giẫm lên đầu người chơi khác à?
Bọn họ hiện tại chỉ có thể nhìn thấy một Tuyết Lê, ngoài ra còn không biết có bao nhiêu người chơi đã gặp nạn.
Đúng rồi, Carl còn nói phương pháp này là do cha hắn ta dạy cho, phạm vi người chơi bị hại lại phải mở rộng.
Khuê Khắc cố gắng nhớ lại cái người gọi là cha của Carl rốt cuộc là ai, mới phát hiện trong đầu mình trống rỗng, giống như là có người cố ý xóa đi sự tồn tại của ông ta, chỉ còn lại nhận thức là một “người chơi nổi danh”.
“Đừng kéo dài thời gian nữa, người ngươi chờ sẽ không tới.” Người đàn ông lạnh lùng nhìn tất cả, lúc này đột nhiên lên tiếng nói.
“Ra tay đi.” Những lời này là dành cho Royne.
Thời gian hắn hứa hẹn với thiếu niên đã quá một nửa. Hắn sợ nếu tiếp tục, thiếu niên sẽ không còn kiên nhẫn nữa.
“Chờ một chút!” Carl lui về phía sau một bước, đột nhiên cười ha ha giống như đang cầm vé số trúng độc đắc nói: “Ngươi cảm thấy đây là cái gì?”
Hắn ta lật ngược thanh trường kiếm, có một vết máu rất rõ ràng trên thanh kiếm sắc bén.
Cùng lúc đó, Hạ Nặc đột nhiên cảm thấy đầu ngón tay đau nhức, trên đầu ngón tay xuất hiện một vết thương rất nhỏ. Nhưng bởi vì quá nhỏ nên cậu không hề nhận ra.
_______
Editor có lời muốn nói: chương sau dài hơn chút xíu nên có thể hơi lâu, do tui lười thui. Và chúng ta sắp phải tạm biệt anh Camlanel rùi nah ꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡