Chương 53: Cái giá phải trả
“……”
Mắt thường có thể thấy được cục bông trắng dần dần xìu xuống rồi dùng ánh mắt ướt át nhìn cậu, Hạ Nặc nhịn không được nhéo nhéo thân thể tròn trịa của nó, rất có nguyên tắc nói: “Tỏ ra dễ thương cũng vô dụng.”
Tuy rằng nói như vậy nhưng vì cảm giác rất rất tuyệt nên cậu nhịn không được mà bẹo nó vài cái.
Thật ra vừa rồi Hạ Nặc cũng mới nghĩ tới, nếu thân phận của người đàn ông là ma thú, vậy thì không thể bắt hắn đáp ứng theo tiêu chuẩn của con người, có lẽ ở trong lòng hắn thì việc che giấu danh tính cũng chẳng mấy quan trọng.
Nhưng cậu lại nghĩ tiếp, lúc ở trong rừng núi đó mặc dù người đàn ông biết rõ tung tích đồng đội của cậu, không những không nói cho cậu biết mà còn dụ dỗ cậu đi cầu xin với một bản thể khác của mình. Lấy nó làm con bài thương lượng để trao đổi với cậu —— loại hành vi này thật sự là rất quá đáng.
Nghĩ đến điều này làm cậu không muốn dễ dàng tha thứ cho hắn nữa.
Cục bông trong lòng sau khi nghe cậu nói xong liền yên tĩnh lại, giống như bị đả kích gì đó mà không nhúc nhích nữa khiến Hạ Nặc hơi lo lắng. Nhưng nếu cậu có thể nhìn thấy biểu cảm của nó thì chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy.
Người đàn ông đang vùi mặt vào lòng cậu, đôi mắt nặng nề lộ ra vẻ mặt đăm chiêu, giống như vừa nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời gì đó, nở một nụ cười ranh mãnh.
……
Ba ngày trôi qua nhanh chóng và ngày mà Rein hứa đã đến.
Vào buổi tối, Arrow vội vã đến: “Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Anh ta giải thích: “Trong trình nghiên cứu có một số vấn đề, ông đã cố gắng hết sức để khắc phục nên do đó mất rất nhiều thời gian. Hiện tại ông quá mệt, không thể tự mình đến đây cho nên tôi đem thuốc tới.”
“Nhưng mà dược hiệu cụ thể như thế nào thì phải thí nghiệm một chút mới có thể biết được.”
Anh ta lấy ra một cái ống thủy tinh dài hơn ngón tay một xíu, thân ống hơi nghiêng khiến chất lỏng màu xanh đậm bên trong chậm rãi chảy ra.
Hạ Nặc không biết nhiều về thuốc men, hỏi: “Liều lượng có phải hơi ít quá không?”
Arrow cười cười với: “Thuốc này hiện tại đang ở trạng thái cô đặc, phải pha với nước, tỷ lệ thuốc so với nước là một phần năm.”
Anh ta vốn định đưa ống thủy tinh cho Hạ Nặc nhưng người đàn ông lại đưa tay tiếp nó trước.
Người đàn ông kéo nút ống để mở ra, đặt miệng ống dưới mũi nhẹ nhàng ngửi, sau khi ngửi thấy một mùi quen thuộc hắn liền nhếch khóe môi: “Ông của ngươi thật sự là rất có ‘thành ý’.”
Arrow không hiểu ra sao nhưng vẫn nhận lời khen: “Cảm ơn, tôi sẽ thay thế truyền đạt lại.”
Anh vốn định lập tức rời đi nhưng lại bị thôn trưởng lên tiếng giữ lại.
“Đã trễ như vậy rồi, không bằng ở lại một đêm đi, dù sao nơi này phòng trống cũng có rất nhiều.” Thôn trưởng cười tủm tỉm nói.
Arrow theo bản năng muốn từ chối, Rein còn đnag ở nhà chờ anh ta phản hồi về tác dụng của thuốc, nhưng nhìn thoáng qua Hạ Nặc đứng ở bên kia, anh ta như bị ma xui quỷ khiến mà thay đổi chủ ý.
“Vậy cũng được.” Anh ta đồng ý.
Người đàn ông cất ống thủy tinh vào, giải thích với Hạ Nặc: “Thuốc này có hơi nguy hiểm, tôi sẽ giữ nó.”
Hạ Nặc suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Lấy thân phận của người đàn ông ra mà nói thì thuốc cứ để hắn giữ sẽ an toàn hơn nhiều.
Hơn nữa đã trải qua chuyện trước đó, người đàn ông phỏng chừng cũng sẽ không làm thêm động tác dư thừa gì nữa.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì suy đoán của cậu không sai, người đàn ông quả thật sẽ không động tay động chân vào thuốc. Hắn hiện tại chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là đủ rồi, luôn có người sẽ thiếu kiên nhẫn hơn hắn.
Lúc xếp phòng cho Arrow, có một tình tiết nhỏ xảy ra.
Khi trưởng thôn khách sáo hỏi anh ta có yêu cầu thêm gì đối với phòng ở không, thanh niên đó lại sững sờ hỏi: “Tôi có thể ở gần Trường An không?”
Thật ra Arrow đối với Trường An cũng không phải là có ý nghĩ đặc biệt gì, anh ta chẳng qua là cảm giác được khi ở bên cạnh Hạ Nặc sẽ rất thoải mái cho nên theo bản năng có cảm tình với cậu mà thôi.
Nhưng mà cách nói chuyện của anh ta lại thật sự quá dễ làm cho người ta hiểu lầm.
Thôn trưởng đương nhiên cũng hiểu lầm, ông xấu hổ cười vài tiếng, theo bản năng nhìn sắc mặt người đàn ông.
Thanh niên này có thể sống sót qua tối nay không? Ông không khỏi có chút lo lắng.
Người đàn ông mỉm cười nhẹ nhàng, thay thế trưởng thôn trả lời: “Không.”
Hắn cũng không nổi giận như thôn trưởng tưởng tượng, ngược lại dùng ngữ khí rất mập mờ khiến người ta thêm mơ hồ nói: “Bởi vì —— ta ở chung một phòng với Trường An, ngươi ở gần sẽ quấy rầy chúng ta mất.”
“???”
Tuyên bố này rõ ràng còn dễ khiến người ta hiểu lầm hơn, Hạ Nặc nhìn hắn trong kinh ngạc, rất muốn nhắc nhở: Chúng ta sống cùng nhau khi nào? Hơn nữa có phải anh đã quên là tôi vẫn chưa tha cho anh không hả?
Ánh mắt hai người tiếp xúc giữa không trung trong vài giây ngắn ngủi, Hạ Nặc nhìn thấy người đàn ông dùng khẩu hình miệng nói: Kedar.
Cậu trong nháy mắt liền hiểu ý, không khỏi trầm mặc một lát, cho đến khi Arrow hỏi cậu: “Thật sao? Hai người ở cùng nhau à?”
Hạ Nặc khó khăn trả lời: “Là…thật.”
Sau khi suy nghĩ nghiêm túc một phen, cậu vẫn đưa ra câu trả lời khẳng định.
Thẳng đến khi rời đi, Arrow vẫn luôn dùng loại ánh mắt hâm mộ nhìn người đàn ông, hắn thưởng thức ánh mắt đó, nụ cười càng ngày càng tươi.
Hai người đi về phía phòng Hạ Nặc, sau khi đến nơi và đứng ở cửa, Hạ Nặc đưa tay lên trước mặt người đàn ông.
Tốc độ phản ứng của người đàn ông rất nhanh, vài giây sau bóng dáng của hắn liền biến mất mà thay vào đó là một cục bông tròn, nó dùng sức nhảy vào trong lòng Hạ Nặc.
Nó thuận thế lăn một cái, cọ cọ trong lòng thiếu niên, tìm được một vị trí thoải mái mới không nhúc nhích nữa.
Đúng vậy, đó là tất cả những gì hắn đã nói vào thời điểm đó: Kedar.
—— Hắn phải trả cái giá là biến thành cục bông để đổi lại quyền được ngủ chung một phòng với thiếu niên.
Dù sao thì hắn cảm thấy như vậy cũng quá lời.
Hạ Nặc xoa xoa cục bông mềm mại trong ngực, cũng cảm thấy giao dịch này cực kỳ có lời.
Phải biết rằng cậu không hề có sức chống cự với mấy thứ dễ thương.
Hạ Nặc nằm trên giường, cục bông vốn bị cậu đặt ở chỗ gối đầu lại bất động thanh sắc dịch xuống rồi chậm rãi cọ vào trong ngực cậu, Hạ Nặc vươn tay sờ được lông mềm của nó.
Cậu vốn đang bị mất ngủ, nhưng khi từng chút từng chút vuốt ve thân thể của cục bông, cậu lại bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Vào giữa đêm, tiếng kêu của quạ đen đánh thức cậu khỏi giấc ngủ.
Hạ Nặc ngồi phắt dậy, nhất thời không biết đã xảy ra chuyện gì nên có chút bối rối.
Nhưng rất nhanh cậu nhìn thấy cục bông trắng cũng nhẹ nhàng nảy lên, vẻ mặt thờ ơ của nó ảnh hưởng tới Hạ Nặc khiến cậu bình tĩnh lại.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Hạ Nặc hỏi.
Con quạ phát ra cảnh báo nguy hiểm, chứng tỏ thực sự có nguy hiểm đang đến gần, cậu cảm giác được người đàn ông khẳng định biết câu trả lời.
Quả thật thì hắn chắc chắn biết và cũng tự giác trả lời câu hỏi của cậu: “Chít, chít chít.”
Hạ Nặc: “…”
Cậu không hiểu ngôn ngữ của Kedar!
Nhưng mà rất nhanh cậu cũng không cần phải hỏi người đàn ông nữa, bởi vì cậu đã nhìn thấy thủ phạm khiến quạ đen kêu to.
— Từng con trăn khổng lồ ở bên ngoài cửa sổ thò đầu lên, đôi mắt đỏ tươi đang nhìn chằm chằm vào bọn họ đầy ác ý.
“Trăn đốm trắng?” Hạ Nặc theo bản năng thốt ra.
Không, không đúng, hẳn là trăn đốm cát mới đúng.
Và hiện tại họ đang bị bao vây bởi những con trăn khổng lồ.
Người đàn ông lạnh lùng nhìn chúng nhưng cũng không có động tác gì, cho đến khi Hạ Nặc đầy nghi hoặc mở miệng: “Tại sao chúng lại xuất hiện ở đây?”
Hạ Nặc không biết tại sao đám trăn này lại xuất hiện đột ngột như vậy, hơn nữa hiện giờ cậu còn không rõ tình huống của các đồng đội khác.
Đám trăn đuổi theo bọn họ à?
Cậu nghĩ đến vết thương ở chân của Khuê Khắc còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, cùng với Carl vừa mới tỉnh lại hành động bất tiện, không khỏi có chút lo lắng.
Hơn nữa, sự xuất hiện của chúng đã hoàn toàn đánh nát những manh mối cậu có được trước đó.
Rõ ràng từ thông tin cậu nhận được mà suy đoán rằng thảm họa có thể không phải là sự thật. Cho dù là trăn đốm trắng mà Arrow nói, hay là tạo vật ma thuật trong miệng Nadousha thì đều không có khả năng là thủ phạm tạo thành thảm họa này.
Nhưng hiện tại, sự xuất hiện của bầy trăn này lại hoàn toàn lật đổ suy đoán của cậu.
“Vậy thuốc có hữu dụng với chúng không?” Hạ Nặc cố gắng trấn tĩnh lại, hỏi cục bông trắng bên cạnh.
Cậu vốn cũng không hy vọng gì, dù sao đó là thuốc chuyên dùng để tiêu diệt trăn đốm trắng, đối với trăn đốm cát dĩ nhiên sẽ không có tác dụng gì.
Không ngoài dự đoán, cục bông trắng lắc lắc.
Hắn không nói cho thiếu niên biết thật ra dù đối với bất kỳ loại trăn rắn nào, thì thuốc cũng sẽ không có tác dụng. Bởi vì nó được nghiên cứu chế tạo ra vốn không phải dùng để đối phó với trăn rắn.
“Vậy nên làm gì bây giờ?” Hạ Nặc mím môi, nắm chặt pháp trượng.
Đám trăn ngoài cửa sổ còn đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, mà cậu lại là một tên yếu ớt trong chiến đấy, căn bản không phải là đối thủ của chúng.
Lúc này cục bông trắng lại nhẹ nhàng dùng đầu cọ cọ lên mu bàn tay cậu. Hai chiếc sừng vốn cùn, nên khi cọ vào da không những không có thương tích gì mà còn mang đến một loại xúc cảm kỳ diệu.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Hạ Nặc sững sờ một lát hiểu ý của hắn: “Ý của anh là, anh có biện pháp đúng không?”
Cậu đột nhiên nhớ tới, một trong những thân phận của người đàn ông chính là Thần thụ, đối phó đám trăn này có lẽ cũng không tốn bao nhiêu công sức.
Tuy nhiên, mặc dù đã bày tỏ điều này nhưng người đàn ông vẫn không có ý định biến trở lại.
“…”
Hạ Nặc nhìn hắn, đôi mắt mở to không thể tin được.
Cậu chợt hiểu ý của người đàn ông. Theo tình trạng hiện giờ thì “chiến tranh lạnh” giữa hai người vẫn còn và hắn đang yêu cầu “trao đổi bình đẳng”.
Người đàn ông nhàn nhã đợi cậu mở lời nhờ giúp đỡ, đám trăn ngoài cửa sổ “hí hửng” phun ra những tiếng “xì, xì”. Như thúc giục thiếu niên mau chóng đưa ra quyết định.
“Anh muốn cái gì?” Hạ Nặc nhướng mày, lông mi dài bất an run rẩy.
“Rất đơn giản.” Người đàn ông thu được kết quả mỹ mãn liền khôi phục nguyên hình, thân hình cao lớn áp sát cậu nhưng lời nói ra khỏi miệng lại là nhẹ nhàng cầu xin, hoàn toàn trái ngược với hành động hiện tại của hắn.
——”Xin em hãy tha thứ cho lỗi lầm trước đây của tôi được không?”
_________
Editor có lời muốn nói: Thâm thì vẫn mãi mãi là Thâm =)) không bao giờ trắng ra được…