Chương 42: Mất tích
Đạo cụ: Chúc phúc của Thần thụ
Cấp độ: B
Sự bảo vệ: Thần thụ sẽ bảo vệ người chơi tùy tình huống, xác suất người chơi gặp nguy hiểm giảm xuống còn 0,1%, có hiệu lực trong phạm vi quyền hạn của Thần thụ.
Quà tặng: Người chơi có 50% xác suất nhận được món quà từ Thần thụn, có hiệu lực trong phạm vi quyền hạn của Thần thụ.
Phần thưởng may mắn: Tăng thêm 15% sự may mắn cho người chơi, có hiệu lực trong phạm vi quyền hạn của Thần thụ.
Thực ra thì khi nhìn vào chức năng của đạo cụ, nói rằng nó là cấp A cũng không quá đáng nhưng có lẽ là do hạn chế địa điểm sử dụng nên đã bị hạ xuống một cấp.
Khuê Khắc tiến lại gần, trên mặt mang theo nụ cười: “Chúc mừng nha, không nghĩ tới Trường An lại may mắn như vậy.”
Có đôi khi vận may cũng là một phần thực lực, anh cũng từng gặp qua một u Hoàng, sự may mắn của người đó khiến người khác phải bội phục.
Thực ra, anh lại không biết rằng thiếu niên trước mắt này vốn chẳng phải u Hoàng gì mà chỉ là một người rất xui xẻo. Nhưng suy cho cùng, từ nhỏ tới giờ đây là lần đầu tiên Hạ Nặc được nữ thần may mắn chiếu cố, cậu vừa vui vừa không dám tin.
Cậu đã sử dụng hết may mắn của mình trong một năm tới!?
Cậu thậm chí còn sinh ra vài phần sợ hãi.
Tuyết Lê cũng nói với một câu: “Xin chúc mừng”, còn Carl lại có vẻ mặt không tốt lắm nhưng anh ta đã nhanh chóng điều chỉnh lại, cũng không nói thêm gì.
Khuê Khắc lặng lẽ nói với cậu: “Có lẽ vì Carl vừa nói rằng mình luôn luôn may mắn, kết quả…”
Kết quả người đạt được đạo cụ lại là Hạ Nặc.
Khuê Khắc bề ngoài không biểu hiện ra cái gì, nhưng trong lòng lại âm thầm đem Carl phân vào loại người: Không nên kết bạn.
Ngay từ đầu anh ta đã cố tình cản trở không cho anh tiếp cận với Tuyết Lê, lòng dạ hẹp hòi của anh ta thật sự không xứng với vẻ ngoài kia chút nào.
Vừa rồi Hạ Nặc cách bọn họ khá xa nên không nghe được câu này, Khuê Khắc cảm thấy mình cần phải nhắc nhở thiếu niên một chút.
“…” Hạ Nặc không biết nên nói gì.
Lúc trước cậu cũng mơ hồ cảm giác được Carl không đơn giản như những gì anh ta biểu hiện ra ngoài, bất quá khi đó Carl vẫn che giấu rất tốt, chứ không giống như hiện tại mà thẳng thắn thể hiện ra cảm xúc thật của mình.
“…… Cám ơn, tôi hiểu rồi.” Hạ Nặc ôm chặt những bông hoa trong ngực.
Đợi đến khi Camlanel đi tới, liền thấy được vẻ mặt phức tạp của thiếu niên.
“Có chuyện gì? Sao cậu không vui?”
“Không có gì.” Hạ Nặc lắc đầu, cậu nhìn những đóa hoa trong ngực, lộ ra vẻ mặt u sầu: “Những thứ này đều là chúc phúc của Thần thụ? Tôi được lấy tất cả sao?”
Mặc dù những bông hoa này nhẹ, nhưng số lượng cũng đáng kể, mang theo thì không tiện lắm.
Là vì chuyện này?
Người đàn ông nhíu mày, hắn cũng nhìn thấy một màn vừa rồi, còn tưởng rằng thiếu niên bởi vì phát hiện giữa đồng đội có mâu thuẫn mà cảm thấy khó khăn.
Còn có thể vì cái gì?
Hạ Nặc cũng nghi hoặc nhìn qua, có lẽ hắn cảm thấy cậu đang khổ sở vì biểu hiện của Carl, nhưng cậu cũng không yếu ớt như vậy.
Tình bạn giữa cậu và Carl chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài, tính cách của Carl như thế nào thì có liên quan gì tới cậu?
Từ nhỏ Hạ Nặc đã biết, thế giới này cho tới bây giờ không phải màu đen thì là trắng, cũng không phải tất cả mọi người đều thích mình, cho nên tại sao cậu lại phải để ý đến thái độ của người khác?
“……”
Người đàn ông lắc đầu và mỉm cười.
Ý nghĩ của thiếu niên, luôn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Hắn giơ tay lên, dưới ánh mắt tròn xoe của thiếu niên, gỡ một đóa hoa dính trên đầu cậu xuống.
“Chỉ lấy một bông là được rồi.” Hắn giơ đóa hoa lên trước mặt Hạ Nặc.
Đóa hoa được chọn này ngoại hình cũng không có gì khác lạ, chẳng qua thì nó lớn hơn một chút, màu sắc rực rỡ hơn, trên cánh hoa thi thoảng còn óng ánh sắc vàng.
“Đeo trên đầu thì thế nào?” Hắn nói đùa một chút.
“???”
Hạ Nặc kinh ngạc nhìn, lại thấy khóe môi hắn nhếch lên mới phản ứng được đó là một câu nói đùa.
“Tôi cảm thấy không được.” Bộ dáng cậu nghiêm túc lắc đầu đáng yêu muốn chết.
Yết hầu người đàn ông trượt lên xuống, cố nén cỗ xúc động muốn hôn thiếu niên trong nháy mắt kia.
“Vậy những bông hoa còn lại thì làm sao bây giờ?” Hạ Nặc nhìn những đóa hoa trong ngực, có chút do dự hỏi.
Nếu chỉ lấy một bông, phần còn lại sẽ làm gì?
“Vứt đi là được rồi.” Hắn không thèm để ý nói.
Thiếu niên thích hoa, hắn tùy thời tùy chỗ đều có thể tặng cho cậu.
“…” Hạ Nặc kỳ quái nhìn hắn.
Vì sao cậu luôn cảm thấy thái độ của người đàn ông đối với Thần thụ không giống như dân làng nhỉ? Cái kiểu cung cung kính kính ấy.
“Như vậy thì không tốt lắm?”
Hạ Nặc vẫn còn nhớ niềm vui khi những bông hoa rơi vào vòng tay của mình, và hoa còn có ý nghĩa khác với thực vật. Thần thụ có thể trong một đêm nở ra nhiều hoa như vậy, cũng là đại biểu cho tình yêu cùng thiện ý của nó, cậu luyến tiếc những bông hoa này.
Người đàn ông có hứng thú nhìn thiếu niên lộ ra biểu tình đau khổ suy tư, hỏi: “Vậy cậu định làm gì?”
“Ừm…” Thiếu niên phát ra giọng mũi ngậm ngùi, “Tôi có thể mang chúng về…”.
Truyện đề cử: Cuộc Dây Dưa Không Lường Trước!
Kỳ thật ngay từ đầu cậu có thể đem chúng đặt trong túi trò chơi của mình, nhưng nó chỉ có thể dùng để cất giữ manh mối và đạo cụ đặc thù. Trước khi người đàn ông chọn ra một đóa đại biểu cho đạo cụ thì toàn bộ chỗ hoa này đều được xem là “Chúc phúc của Thần thụ”, có thể bỏ vào túi trò chơi.
Nhưng cậu lúc ấy lại không nghĩ ra, bây giờ cũng đã muộn.
Tuy nhiên thì hiện tại cậu đã nghĩ ra giải pháp khác, nhanh chạy đi tìm Drow.
Drow ban đầu không theo bọn họ vào, anh ta nghe theo phân phó của Camlanel chỉ tiễn bọn họ một đoạn, đến lúc quay lại anh ta sẽ đưa bọn họ trở về.
Nhìn thấy Hạ Nặc tới, anh ta có chút kinh ngạc, đồng thời cũng bất động thanh sắc lui về phía sau một bước, kéo dãn khoảng cách với thiếu niên.
Hạ Nặc không chú ý tới hành động nhỏ này, cậu mở miệng hỏi: “Anh có thể giúp tôi giữ đám này một chút được không?”
“Đám này?” Drow sửng sốt, lập tức phản ứng lại lời thiếu niên là đang chỉ những đóa hoa trong ngực cậu, không khỏi mở to hai mắt.
Ánh mắt anh ta nhìn chúng giống như đang nhìn mớ tai họa gì đó khiến Hạ Nặc cũng ngây ngẩn cả người.
Drow nhanh chóng nhận ra điều không đúng, giải thích: “Đây là món quà của Thần thụ, tôi không dám tùy ý động vào.”
“Vậy…” Hạ Nặc cũng không muốn làm khó anh ta, cậu rất nhanh liền nghĩ ra một biện pháp thỏa hiệp: “Tôi đặt chúng dưới tàng cây, anh có thể giúp tôi trông chừng một lát không?”
Drow thở phào nhẹ nhõm, lần này anh ta rất sảng khoái đáp ứng, trong đó cũng có nguyên nhân là nhận được sự đồng ý của người đàn ông: “Có thể.”
Hạ Nặc cuối cùng cũng thả lỏng được đầu óc, cậu cộp cộp chạy trở về, vẻ mặt hớn hở.
“Giải quyết xong rồi?” Người đàn ông biết rõ nhưng vẫn hỏi.
“Ừm!” Hạ Nặc dùng sức gật đầu.
Cậu cầm lấy đóa hoa người đang ông đang giữ trong tay, đem nó cài lên áo choàng của mình. Đóa hoa đỏ thẫm làm nổi bật chiếc áo choàng trắng như tuyết, thêm một đôi môi đỏ hồng và hàm răng trắng của thiếu niên, tạo nên một vẻ đẹp cấm dục.
“Camlanel?” Hạ Nặc theo bản năng nuốt nước bọt, ngập ngừng hỏi.
Tại sao ánh mắt vừa rồi của hắn khiến cậu cảm thấy nguy hiểm quá vậy?
Bản năng động vật nhỏ đang ra sức cảnh báo cậu, khiến Hạ Nặc nảy ra sự thôi thúc muốn lẩn trốn.
“Làm sao vậy?”
Nhưng thoạt nhìn, nụ cười trên mặt người đàn ông vẫn như thường ngày, phảng phất như vừa rồi cảm thấy nguy hiểm chỉ là ảo giác của cậu.
“…… Không có gì.” Hạ Nặc lắc đầu, “Chúng ta nên đi thôi.”
Cậu trông thấy Tuyết Lê vẫy tay gọi.
Cô kể lại những gì vừa thảo luận cho Hạ Nặc: “Nadousha là kẻ địch ta khó phân biệt, chúng ta phải chuẩn bị trước. Khi vào rừng núi, tôi đi ở phía trước với Carl, cậu ở giữa với Canlanel và Khuê Khắc sẽ bảo hộ phía sau.”
“Nếu như giữa chừng chúng ta có mâu thuẫn với Nadousha, cậu không cần phải tham chiến, bảo vệ tốt chính mình để có thể kịp thời trị liệu cho chúng tôi là đủ rồi, nhớ kỹ chưa?”
“Được, tôi nhớ rồi.”
Hạ nặc cũng từng chơi trò chơi. Mặc dù kỹ thuật không tốt lắm, nhưng thiết lập vai trò cơ bản của nhân vật vẫn hiểu rõ.
Cậu là một mục sư với thân thể yếu ớt, căn bản không thích hợp cận chiến, vị trí tốt nhất vẫn là hỗ trợ, trị liệu, sử dụng các buff giúp đồng đội.
Vì vậy sự sắp xếp của Tuyết Lê đối với cậu không có vấn đề gì.
“Camlanel, anh cũng nên theo sát Trường An, phải biết rằng lúc chiến đấu chúng tôi không thể bảo vệ anh.” Tuyết Lê quay đầu lại dặn dò người đàn ông.
Người đàn ông không cho ý kiến cười cười, khi Hạ Nặc nhìn qua lại nói: “Trường An, vậy cậu hãy bảo vệ tôi thật tốt nha.”
Hạ Nặc lại coi như thật, ánh mắt tròn xoe nghiêm túc nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt, vỗ vỗ lồng ngực mỏng manh của mình, bởi vì được hắn phó thác an nguy mà có vẻ vô cùng kích động: “Giao cho tôi đi, tôi hứa sẽ không để anh bị thương.”
“…” Người đàn ông bật cười: “Vậy tôi nên trả ơn cậu như thế nào?”
—— Sao cậu không hứa bằng thân thể mình ấy?
Những lời này ở đầu lưỡi hắn vòng một vòng, vẫn là bị nuốt trở về.
Chưa đến lúc, hắn tự cảnh cáo mình.
Nhìn thiếu niên mang theo nụ cười đáng yêu, nói: “Giữa chúng ta không cần khách khí như vậy đâu.” Hắn không tiếng động thở dài.
Phải kiên nhẫn… Hắn tự nói với mình.
Đoàn người đi về phía địa điểm Nadousha nói.
Rừng cây buổi chiều có chút âm u, tán cây chồng chất che khuất ánh nắng, trên mặt đất có một tầng lá rụng khá dày, mềm nhũn đến suýt chút nữa khiến người ta giẫm phải.
Đang đi, Hạ Nặc đột nhiên dừng bước, trong giọng nói có chút kinh hoảng: “Khuê Khắc biến mất rồi?”