Chương 41
Cô là người ngoài, không chen vào chuyện này được, dù an ủi cũng chỉ là an ủi, dù nói gì căn bản cũng không có tác dụng gì cả.
Vậy nên cô và Từ Oánh sẽ cùng nhau vui cùng nhau buồn với Hàn Dĩnh… ở nhà ủ rũ không phải cách hay.
“Mộ Mộ, chồng cậu cho đi sao… cậu chỉ mới kết hôn.” – Từ Oánh nhắc nhở.
Doãn Mộ Tư liền tìm số của Lục Vũ Thần gửi một tin nhắn:”Vũ Thần, đêm nay tôi đến nhà hàng XXX ở đường XXX an ủi bạn tôi một chút, có Hân Nghi đi cùng, an tâm tôi sẽ về sớm.”
Doãn Mộ Tư nhắn xong liền gửi đi.
Cô nói về sớm…, về sáng sớm cũng không phải là nói dối đúng không?
Lục Vũ Thần ngồi trong phòng làm việc, đọc được tin nhắn của Doãn Mộ Tư không trả lời, cô vợ nhỏ ăn phải gan hùm rồi.
Sau đó hắn cầm lấy di động gọi cho cận vệ luôn đi theo Doãn Mộ Tư. Rất nhanh, bên kia đã truyền đến giọng nói:”Bang chủ.”
“Hôm nay thiếu phu nhân đã gặp ai?”
“Hôm nay phu nhân đến Cố gia, gặp vợ chồng Cố Triết, còn gặp Tống Tư Hàn ngoài cửa, anh ta mang điện thoại trả cho phu nhân.” – Cận vệ liền đáp.
Giọng Lục Vũ Thần đột nhiên lạnh đi:”Bọn họ nói gì với nhau?”
Cận vệ hơi chần chừ, nhưng quyết định báo cáo sự thật:”Tống Tư Hàn muốn quay lại nhưng bị thiếu phu nhân từ chối.”
Bên đầu dây bên kia chỉ truyền ra một tiếng cười lạnh.
“Bang chủ, hiện tại thiếu phu nhân cùng với bạn mình trang điểm ăn mặc rất đẹp chuẩn bị ra ngoài.”
Lục Vũ Thần nghe xong liền nhíu mày:”Bảo vệ cô ấy cẩn thận.”
Một lúc sau, Lục Hân Nghi nhận được một tin nhắn của Lục Vũ Thần, nhưng cũng không tỏ ra gì khác thường.
Chiếc xe đi đến nhà hàng quen mà bọn họ hay lui đến uống rượu thì nhận được tin cả nhà hàng đã bị bao hết.
“Mộ Mộ, chúng ta đến Hoàng Hạc Các.” – Lục Hân Nghi nói.
Từ Oánh gật đầu:”Nơi nào miễn an toàn là được.”
Luc Hân Nghi lái xe đến Hoàng Hạc Các, cả bọn được mời vào một căn phòng VIP rất rộng.
Doãn Mộ Tư gọi một tháp rượu lớn đến mức trải đầy cả bàn rộng. Cả bọn phấn khích uống không ngừng nghĩ.
“Đêm nay chúng ta không say không về, các chị em… đàn ông chính là bọn không có mắt… tớ khinh.” – Từ Oánh nghĩ đến Tống Tư Hàn và Cố Triết tức giận.
Cả Doãn Mộ Tư và Hàn Dĩnh đều hưởng ứng, chỉ có Lục Hân Nghi là che mặt.
“Đúng vậy, bọn thối tha đáng chết… tớ khinh.” – Hàn Dĩnh hùng hùng khí thế.
Doãn Mộ Tư cũng hưởng ứng:”Tớ khinh.”
Cả ba ôm nhau vừa hát vừa cười.
Doãn Mộ Tư đang rửa mặt trong toilet riêng của phòng bao, Từ Oánh cũng bên ngoài tiến vào đứng bên cạnh Doãn Mộ Từ mỉm cười.
“Mộ Mộ, hai người đã ngủ chung chưa?”
Doãn Mộ Tư cũng hơi say, liền khúc khích cười gật đầu.
Từ Oánh lại nói:”Mộ Mộ, cậu nghe tớ nói, Lục Vũ Thần là miếng thịt ngon mà cả nữ nhân ở Nam Sơn thèm muốn, vậy nên phải ra sức tán tỉnh lấy lòng anh ta, học một chút kỹ thuật để anh ta không thoát được cậu. Cậu xinh đẹp ngon miệng như vậy, không được để tiểu hồ ly nào có cơ hội chen vào.”
“Oánh Oánh, cậu nói như có kinh nghiệm lắm phải không?”
Từ Oánh chỉ đỏ mặt cười, không nói gì kéo cô ra ngoài tiếp tục uống rượu.
Uống đến mức tâm trí Doãn Mộ Tư có chút mơ hồ, cô nhìn thấy Hàn Dĩnh và Từ Oánh đã gục ra bàn…
Cô cảm giác bị bế lên, sau đó liền quăng xuống giường không chút nương tình khiến cô đau mà rên lên một tiếng.
Doãn Mộ Tư mở mắt, nhìn thấy thân ảnh quen mắt, gương mặt Doãn Mộ Tư lúc say liền đỏ ửng hai má, gương mặt trang điểm tinh xảo, ánh mắt to tròn hững hờ gợi tình.
“Vũ Thần, đừng nhốt tôi… đừng ép tôi, xin lỗi….” – Doãn Mộ Tư nói trong cơn say.
Lục Vũ Thần lạnh mặt, nắm chặt cổ tay cô, nhìn đôi môi cô đỏ tươi cong lên, bị đau liền nhăn lại cặp chân mày thanh tú.
Giọng nói đại ác ma vang lên, mang theo sự lạnh lẽo:”Tiếc nuối, nên mới phải uống thật say?”
Doãn Mộ Tư nằm trên giường lớn, khóc thành tiếng…
Lục Vũ Thần thâm trầm nhìn cô, nhìn Doãn Mộ Tư khóc không ngừng, bờ vai cô rung lên, từng tiếng nấc vang lên, nước mắt thấm dưới áo gối động thành vũng.
Đôi mắt anh sắc bén như tia sét soi sáng bầu trời u tối, có thể soi rõ lòng người, soi rõ tâm tư của cô gái đang nằm trên giường lớn.
Buổi sáng, Doãn Mộ Tư tỉnh lại, cô nhớ đêm qua uống rất say, ngủ lại ở phòng bao, tại sao lại tỉnh lại ở một nơi xa lạ. Cô vội bật dậy, nhìn thân thể trang phục không thay đổi liền thở phào.
Doãn Mộ Tư ôm đầu thở ra, ánh mắt chưa kịp định thần đã phát hiện người đàn ông đang ngồi ở ghế, gương mặt anh lạnh lẽo, cô nhìn ra sự cô độc trong con người của anh.
Hắn ta giận vì đêm qua cô đi uống rượu với bạn không về nhà?
“Chào… chào buổi sáng.”
Lục Vũ Thần ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn cô, ánh mắt thâm thúy sắc bén, cả người tỏa ra uy thế khiến người đối diện lạnh người:”Uống say khóc lóc vì đàn ông, cô đúng là cho tôi thấy được tư vị của gái nhà lành.”
Lời này của Lục Vũ Thần khiến Doãn Mộ Tư nửa ngày vẫn chưa kịp phản ứng.
Một lúc sau, Doãn Mộ Tư mới chậm rãi trả lời:”Anh cảm thấy tôi đi uống rượu vì Tống Tư Hàn?”
Ý của hắn là cô còn tương tư Tống Tư Hàn, nên mới bày ra bộ dạng dọa người như vậy.
Lục Vũ Thần chắc chắn hỏi lại:”Chẳng lẽ không đúng?”
Doãn Mộ Tư lập tức trả lời, không chút chột dạ:”Đêm qua anh cũng biết tình hình của Hàn Dĩnh, tôi đưa cô ấy đi chơi để giúp cô ấy vui hơn một chút, không liên quan gì đến Tống Tư Hàn.”
“Bạn cô không vui, cô liền ôm gối khóc?” – Lục Vũ Thần tỏ ra không tin những gì Doãn Mộ Tư trả lời.
Doãn Mộ Tư ôm đầu nhớ lại, đêm qua vậy mà cô khóc sao… đúng rồi, những lời của Cố Triết nói với Hàn Dĩnh khiến cô để tâm… cả Nam Sơn này dường như ai cũng có suy nghĩ như Cố Triết, vì gia thế mà ép hôn Tống Tư Hàn, hại đôi uyên ương chia xa, hiện tại bị bỏ rơi người đời ai nấy đều hả hê.
Nếu như bình thường cô sẽ không khóc lóc, để ngoài tai. Nhưng đêm qua cô say quá, không khống chế được cảm xúc.
“Đêm qua nghe những lời không hay về tôi nên mất khống chế.”
Lục Vũ Thần nhớ đêm qua Lục Hân Nghi có nhắc đến việc Cố Triết nói những lời không hay về Doãn Mộ Tư. Hắn đưa mắt dò xét cô, cảm thấy không thể tin tưởng.
“Trừ chuyện uống rượu khóc lóc, cô còn muốn nói gì với tôi không?”
Giọng điệu Lục Vũ Thần không chứa hàm ý nhưng lại khiến Doãn Mộ Tư căng thẳng.
Đại ác ma đã biết cô gặp Tống Tư Hàn đêm qua.
Nhớ lại cuộc đối thoại đêm qua cùng Tống Tư Hàn, Doãn Mộ Tư không khỏi xuất hiện sự lo sợ:”Đêm qua tới Cố gia, tôi đã gặp Tống Tư Hàn, anh ta tới trả điện thoại cho tôi.”
Ánh mắt Tống Tư Hàn nhìn thẳng vào mắt cô, Doãn Mộ Tư sợ đến mức nuốt nước bọt, nói tiếp:”Anh ta… anh ta muốn quay lại với tôi, nhưng tôi đã từ chối rời.:
Lục Vũ Thần lạnh lùng nhếch môi:”Có phải đã hối hận rồi không? Nếu mấy ngày trước không gả cho tôi, đợi mấy ngày anh ta hồi tâm chuyển ý.”
Doãn Mộ Tư đã quen với sự châm chọc này, bình tĩnh đáp:”Cả đời này tôi không quên những gì anh ta đã gây ra, dù có kết hôn với anh hay không, không bao giờ có chuyện tôi quay lại.”
“Thật sự không quay đầu lại?” – Đôi mắt Lục Vũ Thâng bày ra bộ dạng bất cần, lạnh nhạt nói:”Doãn Mộ Tư, tôi cho cô một cơ hội, nếu cô muốn quay đầu tôi sẽ không ngăn cản, và sẽ trả lại tất cả những gì của Doãn thị cho cô.”
Gương mặt Doãn Mộ Tư tái đi, hai tay rung rung nắm chặt:”Ý anh là muốn ly hôn với tôi?”
“Nếu cô muốn, chúng ta có thể ly hôn trong ngày hôm nay.”