Chương 4: Không còn mặt mũi
Ngày hôm nay cô có hẹn thử váy cưới, Tống Tư Hàn lại đang đi công tác ở nước M nên người đưa cô đi là Trần Chí Kiên.
Lúc cô thử váy cưới, có vài phần eo hơi rộng một chút, Doãn Mộ Tư vừa nói ra yêu cầu chỉnh lại vừa soi mình trong gương, vậy mà cô lại sắp gả cho Tống Tư Hàn, gả cho mối tình đầu khắc cốt ghi tâm.
Đúng là khắc cốt ghi tâm, chính là hận đến khắc cốt ghi tâm.
“Doãn tiểu thư, gần đây lại ốm đi một chút rồi.” – Nhà thiết kế nhìn Doãn Mộ Tư liền nói.
“Đám cưới nhiều thứ phải lo, gần đây tôi có chút kén ăn.” – Doãn Mộ Tư cười đáp.
“Hay là song hỷ lâm môn.” – Nhà thiết kế này là người quen, chuyên thiết kế trang phục cho nhà họ Doãn, nên có chút thân thiết.
Gương mặt của Doãn Mộ Tư hơi đỏ ửng, sao có thể mang thai được… Tống Tư Hàn luôn nói muốn đợi đến ngày cưới mới chạm vào cô, cô là con gái sao có thể chủ động trong chuyện khó nói này.
Vậy nên qua lại hai năm, cả hôn anh cũng chưa từng hôn cô.
Cô cũng là lần đầu quen bạn trai, cảm giác như anh trân trọng cô.
Sau này cô mới biết thật ra chính là Tống Tư Hàn không muốn làm việc có lỗi với Hứa Doanh.
Cô nhìn bộ vest chú rể được đặt trang trọng trên bàn liền suy nghĩ đến cảnh tượng Tống Tư Hàn khoác lên, cùng cô đi vào lễ đường thề nguyện cả đời.
Ba ngày sau là ngày Tống Tư Hàn về nước, anh thường xuyên đi đi về về nước M nên cũng không quá quan trọng việc đưa đón.
Hiện tại Tống Tư Hàn chính là tổng giám đốc Tống thị, là người đứng đầu Tống gia. Sau khi được hậu thuẫn từ nhà họ Doãn, hiện tại Tống thị cũng đã sánh ngang tầm nhà họ Doãn, chỉ cần hai nhà sắp nhập lại… thành phố Nam Sơn không ai sánh bằng.
Vậy nên việc liên hôn này, chắc chắn còn hơn việc nước lã không có màu.
Cách ngày đám cưới một ngày, Tống Tư Hàn cùng gia nhân đi đến nhà họ Doãn không báo trước, lúc này Doãn Mộ Tư chỉ vừa mới ngủ dậy.
Doãn Sâm nhìn đoàn người của nhà họ Tống, cũng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Bác Doãn, cháu có việc muốn thưa với bác và Mộ Mộ.” – Tống Tư Hàn cho người đặt những món quà lên bàn lớn.
Lúc này Doãn Mộ Tư vừa ngủ dậy thấy ồn liền bước xuống lầu. Gương mặt cô chưa được trang điểm kĩ lưỡng nhưng trắng hồng tự nhiên, đôi môi cong lên lộ phiến hồng nhạt thu hút, Doãn Mộ Tư mỉm cười chạy đến bên cạnh Tống Tư Hàn mỉm cười.
“Tư Hàn, anh tìm em sao?” . ngôn tình tổng tài
Tống Tư Hàn không cười với cô như mọi ngày, nghiêm nghị ngồi đó như một pho tượng đẹp đẽ đúc sẵn.
Thái độ của anh có chút lạ, trong lòng Doãn Mộ Tư liền bất an… nhưng chỉ ngày mai là cô và anh đã kết hôn rồi.
“Con nói đi.” – Doãn Sâm ngồi đối diện uống một ngụm trà liền hỏi.
“Hôm nay con qua đây là muốn hủy hôn.” – Tống Tư Hàn nói đến việc hủy hôn cứ như là một việc hiển nhiên, không có chút quan trọng.
Đáy mắt Doãn Sâm lộ ra nét kinh hoàng, ông ta không nghĩ chỉ còn một ngày nữa đến ngày cưới, Tống Tư Hàn lại dám hủy hôn.
Bao nhiêu năm qua ông tận lực bồi dưỡng rể quý, một câu hủy hôn của hắn như cây gậy đập gãy chân ông.
Lúc này, bàn tay của Doãn Mộ Tư đang ôm lấy tay Tống Tư Hàn bỗng nhiên cứng đờ, đôi tai cô dường như không nghe thấy Doãn Sâm nói gì.
“Tư Hàn, cậu nói muốn hủy hôn… phải có lý do gì chứ, ngày mai là ngày kết hôn, thiệp cũng đã phát đi hết cậu một câu muốn hủy sao có thể.” – Doãn Sâm nhịn xuống mà đáp.
“Bác Doãn, không phải là xin phép, mà là thông báo.” – Tống Tư Hàn nhàn nhạt đáp, sau đó nhìn vào đóng quà cáp trên bàn rồi nhìn Doãn Mộ Tư nói:”Mộ Mộ, đây là quà của em mấy năm qua tặng anh, anh trả lại cho em. Từ hôm nay, chúng ta không còn liên quan đến nhau.”
Doãn Mộ Tư nhìn những hộp quà mà cô tặng cho anh bằng cả trái tim. Có những thứ cô tự tay làm, có những thứ cất công đi rất xa để mua, cũng có những thứ vô tình thấy hợp với anh nên mua tặng… tất cả dường như Tống Tư Hàn chưa từng mở ra xem.
Món quà của anh tặng cô, cô lại xem như bảo bối.
“Tống Tư Hàn, mấy năm qua cậu xem Mộ Mộ là cái gì, trước ngày cưới một ngày liền nói hủy hôn…thành phố Nam Sơn con bé còn gì mặt mũi nữa.” – Doãn Sâm tức giận mắng.
Tống Tư Hàn bật cười:”Lúc con gái ông làm tiểu tam cướp người yêu, chia rẽ uyên ương vậy có tính còn mặt mũi hay không?”
Doãn Mộ Tư lùi lại một bước, trong mắt anh cô là một tiểu tam, bao năm qua ở bên cạnh chỉ là diễn kịch hay sao.
“Tư Hàn… anh đang đùa phải không?” – Doãn Mộ Tư muốn tìm kiếm một cái phao để cứu cô ra khỏi suy nghĩ xấu xa này.
“Mộ Mộ, dù sao cũng nợ cô lời xin lỗi.”
Tống Tư Hàn nói xong liền rời đi, bỏ lại Doãn Mộ Tư bất động đứng yên một chỗ, khóc cũng không khóc được, nói cũng không nói được.
Doãn Sâm chỉ có một đứa con gái duy nhất là Doãn Mộ Tư, khi vừa sinh con ra mẹ cô băng huyết qua đời để lại hai cha con nương nhau mà sống, ông cả đời chỉ yêu một mình mẹ của cô mà không đi bước nữa, cũng không muốn cảnh mẹ ghẻ con chồng nên một tay chăm sóc con gái, xem cô như báu vật, như sinh mệnh của ông ta.
Vậy mà Tống Tư Hàn lại sỉ nhục con gái ông, Doãn Sâm tức đến lên cơn đau tim, liền té ngã xuống đất.
“Ba… ba… người đâu, gọi cấp cứu… ba ơi, ba…”
Doãn Mộ Tư hoảng loạn nắm lấy tay cha mình, hiện tại trước mắt cô chỉ còn lại một mảng đen tối mù mịt.
Doãn Sâm nằm trong phòng cấp cứu, Doãn Mộ Tư vẫn ngồi bên ngoài, ha tay cô đan xen vào nhau cáu chặt lấy vùng da muốn bật máu.
Trần Chí Kiên chạy vào bên trong bệnh viện, thấy thân hình cô gái dường như đã ốm đi mấy phần, hai mắt đỏ hoe, gương mặt trắng bệt, đôi môi bị cắn đến bật máu.
“Mộ Mộ, đừng sợ… bác Doãn sẽ không sao đâu.”
Lúc này, toàn thân Doãn Mộ Tư có chút buông lỏng, cô tìm được điểm tựa cuối cùng liền ôm Trần Chí Kiên khóc lớn.
“Chí Kiên, em phải làm sao đây… Tử Hàn, Tử Hàn… anh ấy… anh ấy…” – Giọng nói cô uất nghẹn không nói nên lời.
“Mộ Mộ, Hứa Doanh quay về rồi… hôm qua cùng Tử Hàn ở nước M quay về.”
Lúc này cô mới nhận ra, anh ta đi đi về về nước M mấy tháng qua là muốn đi tìm Hứa Doanh.
Tất cả đều nằm trong kế hoạch và sự tính toán của Tống Tư Hàn.
Cả việc xem cô là con cờ, Doãn thị là bước đệm để anh có thể nắm vững được Tống thị.