Chương 33: Người đàn ông tóc bạch kim
- Trang Chủ
- Yêu Anh, Bang Chủ Ác Ma - Nguyễn Hồng Đào (SONG TỬ)
- Chương 33: Người đàn ông tóc bạch kim
Cô cũng không cảm thấy có gì không vui, Lục Vũ Thần vì chuyện của gia đình cô mà bận rộn ngày đêm, cô phải thông cảm và biết ơn mới phải.
Buổi tối, Từ Oánh và Hàn Dĩnh hẹn cô đi uống rượu để chúc mừng, có thêm chút rượu buổi tối sẽ hoang dại. Doãn Mộ Tư định từ chối, nhưng Lục Vũ Thần có vẻ cũng không trở về nên cô đồng ý ra ngoài cùng bạn.
Lục lão thái thái cũng nói, tuổi còn trẻ cứ thỏa thích đi chơi, sau này sinh con lại không được tự do.
Doãn Mộ Tư vào phòng, Doãn Mộ Tư phát hiện chỉ có một mình Hàn Dĩnh.
“Ngồi đi, Mộ Mộ.” – Hàn Dĩnh vẫy tay gọi, tiếp đó liền cầm ly rượu trên bàn uống cạn, tiếp đó lại rót thêm một ly uống cạn.
Doãn Mộ Tư ngồi xuống bên cạnh Hàn Dĩnh, một ly rượu đầy được đưa đến trước mặt, Hàn Dĩnh cười nói:”Uống đi Mộ Mộ, chúc cậu tân hôn vui vẻ.”
Cô cầm ly rượu lên uống cạn, đặt xuống hỏi:”Cậu sao vậy?”
Hàn Dĩnh lắc đầu:”Mộ Mộ, hôm nay là ngày vui của cậu, không nên nhắc đến, chỉ cần uống rượu mừng thôi.”
Mặt Doãn Mộ Tư trầm xuống, xem ra Hàn Dĩnh thật sự đã có chuyện, lần trước có nói về việc của Bạch Giai Giai, xem ra là chuyển liên quan đến Cố Triết.
“Dĩnh Dĩnh, Cố Triệt đã làm gì cậu?”
Hàn Dĩnh uống rất nhiều, có vẻ đã say rồi, cô khoác vai Doãn Mộ Tư cười cười:”Anh ta chẳng thể làm gì chị, chỉ nói chị không coi ai ra gì, làm ảnh hướng đến chuyện làm ăn của anh ta… sau đó đi đâu cũng không mang chị theo nữa, hôm qua còn có ảnh chụp anh ta đứng cùng Bạch Giai Giai trong bữa tiệc.”
Họ kết hôn hai năm, lúc đầu Cố Triết rất yêu Hàn Dĩnh, cô còn cảm thấy ghen tỵ với tình yêu của bọn họ, chuyện nhỏ như vậy cũng không đáng để họ phải cãi nhau, còn cấm cửa xuất hiện cùng nhau, có vẻ Cố Triết đã thay đổi, trở nên mất kiên nhẫn.
“Cậu đi tìm Bạch Giai Giai tính sổ sao?”
Hàn Dĩnh lắc đầu:”Anh ta không cho mình đi, anh ta nói chỉ vô tình gặp cô ta ở bữa tiệc đó, nhà họ Bạch của cô ta làm gì có tư cách đến đó, anh ta đang bao che sự phản bội.”
Hai mặt Hàn Dĩnh đỏ ửng sau đó lại lắc đầu:”Mộ Mộ, mình xin lỗi, hôm nay là ngày vui của cậu.”
Mấy bình rượu liền cạn xuống, Hàn Dĩnh dường như đã say mềm, Từ Oánh lúc này mới đến xin lỗi vì nhà có việc. Doãn Mộ Tư cảm thấy hôm nay cũng không còn vui vẻ, chuyện của Hàn Dĩnh khiến cô suy nghĩ về tình yêu, về hôn nhân, ngay từ đầu yêu đến mức hận không thể cho người mình yêu cả thế giới… chỉ một thời gian đã thay lòng đổi dạ.
Từ Oánh đưa Hàn Dĩnh ra về, Doãn Mộ Tư đứng ở trước cửa quán rượu đón xe muốn quay về biệt phủ Nam Sơn Diamond.
Tống Tư Hàn từ phía xa nhìn thấy bóng dáng của Doãn Mộ Tư đứng ở ven đường. Cô vẫn xinh đẹp như ngày nào, mặc một chiếc váy dài màu xanh da trời, gương mặt thanh thoát, dáng người cô khiến người đi qua buộc phải ngoái đầu.
Hắn vội vàng nhấn ga, chạy nhanh đến… hắn muốn gặp cô…
Một chiếc xe màu đen vượt mặt Tống Tư Hàn, trên xe có mấy tên mặc áo đen bịt mặt lại bước xuống đi về phía Doãn Mộ Tư.
Doãn Mộ Tư còn chưa kịp nhìn đã bị bọn chúng dùng thuốc mê bịt lại, giữa đường muốn bắt người.
Hai người cận vệ Nhất Đường từ xa chạy đến đánh nhau một trận, nhưng bọn chúng quá đông, một tên đẩy Doãn Mộ Tư lên xe nhanh chóng tháo chạy.
Tống Từ Hàn từ phía xa, nhấn ga đuổi theo.
Trên xe, một người đàn ông mái tóc màu bạch kim, gương mặt góc cạnh, hắn dùng ánh mắt xẹt ngang qua Doãn Mộ Tư đang mê man bất tỉnh nằm trên xe.
“Đại ca, có xe đang đuổi theo chúng ta.”
Giọng hắn ta khàn khàn, liếc mắt nhìn kẻ đang đuổi theo xe của hắn.
“Dừng xe, đẩy cô ta xuống.”
Chiếc xe màu đen đi từ từ rồi dừng hẳn sau đó đẩy Doãn Mộ Tư xuống xe rồi chạy đi mất dạng.
“Đại ca, tha cho cô ta dễ dàng vậy sao? Sao không dùng cô ta khống chế Lục Vũ Thần.”
Mái tóc bạch kim che đi nửa gương mặt hung ác khẽ cười lạnh:”Còn gì đau đớn bằng việc vợ vừa mới cưới nằm dưới thân tình cũ.”
Hắn biết, Tống Tư Hàn hôm nay không cứu được Doãn Mộ Tư sẽ lật tung Nam Sơn để tìm cô ta, hắn không muốn gây hấn với Tống gia, bớt một kẻ thù không phải tốt hơn sao.
Hôm nay, hắn đến Nam Sơn gây ra bao nhiêu chuyện lên Nhất Đường khiến Lục Vũ Thần không kịp trở tay, sau đó liền lợi dụng hắn bận rộn mà nhắm đến Doãn Mộ Tư.
Không ngờ lại bị Tống Tư Hàn nhìn thấy.
Nhưng đó cũng không phải là chuyện xấu, để Doãn Mộ Tư vào tay Tống Tư Hàn… không biết mọi chuyện sẽ thú vị ra sao.
Tống Tư Hàn dừng xe, ôm lấy Doãn Mộ Tư đang bất tỉnh lên xe, nhìn chiếc xe màu đen vụt đi không dấu vết.
Chiếc xe Roll-Royces rẽ vào một căn biệt thự riêng nằm trong vùng ngoại thành phố, nơi này rất ít khi hắn lui tới, chỉ có người làm đến dọn dẹp hằng ngày, buổi tối chỉ có vài bảo vệ đứng bên ngoài trông coi.
Tống Tư Hàn bế Doãn Mộ Tư xuống xe, vừa vào nhà liền cẩn thận đặt cô nằm xuống ghế sô pha.
Doãn Mộ Tư như một nàng công chúa đang ngủ say, mái tóc cô rơi xuống phủ lên chiếc ghế, hai má ửng hồng vì men rượu, gương mặt lộ ra sự kiều diễm vốn có, không thể dời mắt.
Cô thật sự đẹp, thuần khiết tinh túy.
Hắn nhìn cô đến ngẩn ngơ mấy phút, người con gái bên cạnh hắn hai năm qua, yêu hắn bằng tất cả những gì cô có, dù hắn có lạnh nhạt, có không vui, cô đều hiểu chuyện đến đau lòng.
Nhìn chiếc túi xách bị chèn ép, Tống Tư Hàn muốn lấy ra để cô nằm thoải mái, vô tình từ trong túi xách rơi xuống chiếc điện thoại di động của Doãn Mộ Tư.
Tống Tư Hàn khựng lại vài giây, sau đó không hiểu vì sao liền cúi người nhặt lên chiếc điện thoại, dùng mật mã là ngày sinh của anh để mở như một thói quen, nhưng không được.
Hắn ta liền dùng vân tay của cô để mở khóa.
Ảnh nền đã bị thay đổi, vốn dĩ là ảnh của cô và anh nhưng hiện tại là một con lật đật nằm chính giữa một màu đen u ám.
Trái tim của Tống Tư Hàn bỗng nhiên siết lại…
Anh mở phần mềm chat bên trong, toàn bộ tin nhắn giữa hai người đã xóa bỏ, không còn một thứ gì liên quan đến anh.
Trong album hình ảnh, tìm mãi không ra một bức ảnh ngày xưa, tất cả giữa cô và anh, kỉ niệm vui buồn đều đã xóa bỏ, không để lại chút dấu vết nào.
Trái tim anh ta hoàn toàn trống rỗng, anh nhìn về phía Doãn Mộ Tư đang nằm nhắm chặt hai mắt, ánh mắt đó đã từng nhìn anh tràn ngập yêu thương, nhưng anh biết rõ hiện tại bên trong đã không còn có anh nữa, chỉ còn lại sự lạnh lùng xa cách, như cái cách cô đứng trước Lục Hân Nghi lạnh nhạt nhìn anh.
Tống Tư Hàn cảm thấy không cam lòng, Doãn Mộ Tư từng là của anh, anh không cam lòng để cô ở bên người đàn ông khác, không phải anh.