Chương 23: Thắng Lợi
Hành động không hề dấu diếm, nên các thám báo nhanh chóng truyền tin về trại Tân Kỳ, Hải ‘lú’ xem xong, sắc mặt cổ quái:
“Ta không thông thạo binh pháp nhưng cũng biết mưa gió kị động binh. Tên Phạm Ôn này đúng là một tên điên.”
Xung ‘xéo’ cười lạnh:
“Đại ca, Tam đệ, để ta mang theo Trung ‘Hấp’ đi mai phục, tiêu hao chúng.”
Phúc ‘nghẹo’ trầm giọng:
“Phạm Ôn là con em thế gia, trong bụng đầy kinh luân, chúng ta không thể khinh thường đường. Nếu huynh đi mai phục, sợ là dính vào bẫy, hắn có thể nhân hỗn loạn để người giả mạo trà trộn vào, qua đó tiến vô trại. Trong ứng ngoài hợp nhất kích. Chưa kể, hành động hùng điên đó, cũng có thể là kế Dương Đông Kích Tây. Huynh cho mọi người canh chừng cẩn mật, không có việc gì không được ra ngoài.”
Hải ‘lú” gật đầu, tiến vào doanh trướng gõ mạnh:
“Boong! Boong!”
Âm thanh dần lan tỏa ra xung quanh, không lâu 20 đầu lĩnh có mặt, Hải ‘lú’ trầm giọng:
“Quan binh đang tiến tới, mọi người mau chóng chuẩn bị sẵn sàng trong tình trạng chiến đấu. Trung ‘hấp’, Tiến ‘Xồm’…mang người ra cửa trại tăng cường cho Đạt G. Còn lại theo phân bố từ trước, luân phiên canh chừng tám hướng. Mặt khác từ giờ cho đến khi ta có lệnh mới, nghiêm cấm bất kỳ ai ra vào trại.”
“Rõ.” Đám đầu lĩnh đồng thanh đáp xong tản ra. Hải ‘lú’ sắc mặt thêm thâm trầm, cầm lấy hai đoản đao.
*
Để vào trại Tân Kỳ, chỉ có duy nhất 1 con đường, nằm vắt ngang hai vách đá, không có cây cối, sở dĩ như vậy là trước đây trại Tân Kỳ từng bị quan binh cho lính dựa vào che chắn áp sát cũng như đột nhập vào trong, tổn thất vô cùng nghiêm trọng, Phúc ‘nghẹo’ quyết định ‘hại mình 8, tổn thương địch 10’, cho người chặt sạch cây, khi đó không thể sớm mai phục nhưng người ở trạm gác có thể sớm phát hiện địch nhân từ xa.
Mất hai tiếng đồng hồ, vượt qua gần 3 km, quân Quảng Nam do Phạm Ôn chỉ huy cũng nhìn thấy trại Tân Kỳ. Đi chậm như thế là do đây chỉ là cuộc hành quân thường cũng không phải Tiên phát chế nhân, cộng thêm để binh sĩ giữ được trạng thái tốt nhất. Khi cách cửa trại khoảng chừng 500m, Phạm Ôn quát lớn:
“Dừng lại, dựng trại. Máy bắn đá lên.”
Mặc dù 1 nửa là người mới, nhưng qua 1 tháng rèn luyện, các hành động tuân theo quân kỷ thuộc làu làu, mọi thứ nhanh chóng hình thành. 5 máy bắn đá mini được kéo sát, khi còn cách khoảng chừng 200m, bắt đầu hành động. Vô số những qua cầu gỗ được ném vào, đập vào vật chắn, vỡ vụn, những mảnh vụn gang, thép bắn tung tóe. Một vài người chạm vào hơi co giật gã xuống. Phúc ‘nghẹo’ lạnh giọng:
“Không được động vào, kẻo có độc.”
Mấy người răm rắp nghe theo, nên mặc mảnh vụn cũng không ai đi xử lý. Mà hành động này, khiến Phạm Ôn vô cùng hài lòng. Một loạt đạn nữa ném vào, xong rút lại. Những cột gỗ cao được cắm đầu nhọn được trồng, tiếp đó là màn thả diều và châm lửa. Như đúng dự định, những diều Chim Lạc bốc cháy và nằm rạp trên mái nhà, mà hầu hết bằng gỗ nên nhanh chóng bén lửa, trại Tân Kỳ sáng bừng, Hải ‘lú’ điên lên:
“Di chuyển đồ đạc ra, dùng nước dập lửa.”
Nhưng Phúc ‘nghẹo’ lắc đầu:
“Đại ca thế không ổn. Đệ đã đoán ra ý nghĩa của bọn nó, đó là muốn cạn lương, cạn nước uống có sẵn, xong dùng vây công, chặn tiếp tế từ bên ngoài. Ta không thể mắc lừa, trước tập trung cứu tài sản và chỉ dập lửa các nơi gần kho lương, còn chỗ khác kệ đó, mưa cũng sắp đến rồi.”
Hải ‘lú’ hiểu ý, không khỏi toát mồ hôi, quát:
“Theo lời Tam đương gia làm.”
Mặc dù hỗn loạn lúc đầu, nhưng mọi thứ dần trong khống chế. Phúc ‘nghẹo’ nhìn về Phạm Ôn, cười vang thích ý:
“Haha, trời sắp mưa lại dùng hỏa binh, thật khó ai ngờ tới. Mong rằng ngươi không khiến ta thất vọng.”
Khi sấm vang, Phúc ‘nghẹo’ cũng đi xuống, đứng cạnh nhìn Hải ‘lú’, nói:
“Đại ca, trời mưa,, đám quan binh cũng sớm rút thôi, không còn đáng lo đại ca. Người của ta thiệt hại thế nào?”
Hải ‘lú’ cắn răng kèn kẹt, đáp:
“Đúng là lũ khốn không muốn mặt. Cháy 15 ngôi nhà, hơn 50 người bị thương nhẹ. Cay nhất là cháy một phần kho lương.”
Phúc ‘nghẹo’ ánh mắt sắc lẹm, trầm ngâm:
“Lần này đệ bất tài, khiến ta thua thiệt. Nhưng chỉ cần hôm nay an toàn, đệ sẽ cho chúng biết đắc tội chúng ta là sao.”
Hải ‘lú’ vỗ vai:
“Đệ đừng tự trách. Không có đệ chúng ta còn thảm hơn.”
Nói xong, cả hai trở lại doanh trướng. Nhưng bây giờ ác mộng với đám giặc cướp mới bắt đầu. Dưới sự ‘quyến rũ’ của các cột thu lôi, các tia sét ‘hôn’ âu yếm những ngôi nhà. Nhiều nơi bốc ra mùi thịt cháy khen khét, những tiếng la lớn. Mọi thứ quá ma huyễn, cộng thêm con người thời này có sự sợ hãi tối cao với trời, nơi mà những Thiên Lôi, Long Vương, Ngọc Hoàng đang tồn tại. Những người yếu bóng vía nhất là phụ nữ, người già gương mặt trắng bệch, quỳ gối dập đầu:
“Con chưa giết người, mong Ngọc Hoàng tha thội.”
“Huhu. Con xin lỗi, chị dâu là con hãm hiếp và giết. Mong trời xanh giơ cao đánh khẽ.”
Sự hoang mang giống virus Covid theo gió lan truyền trong trại. Dần dần những kẻ trong lòng có quỷ cũng chạy ra quỳ gối, khóc rống. Từ doanh trướng, Hải ‘lú’ dẫn đám người đi ra, nhìn bao quát, trầm giọng:
“Chả nhẽ đúng là Thiên Phạt.”
Phúc ‘nghẹo’ tuy chưa lý giải được, đáp:
“Chắc chắn là do đám triều đình đang giả thần giả quỷ. Huynh truyền lệnh cho người ra ngoài. Không ai được ở trong phòng.”
Hải ‘lú’ gật đầu, nhưng dù vậy, vẫn có rất nhiều người do làm quá nhiều tội ác, thần hồn nát thần tính gào lớn xong tiến hành tự sát. Cuối cùng Phúc ‘nghẹo’ phát huy tài quân sư, uốn ba tấc lưỡi nói:
“Nếu ông trời có mắt, thì số phận chúng ta đã không bi ai thế này. Cuộc sống của chúng ta do chúng ta quyết. Nhân định chế Thiên.”
Dần dần, khẩu hiệu: ‘Nhân định chế Thiên’ vang vọng, nhiều tên cướp tỉnh táo lại.
Mà mải chú ý tại chỗ, cả đám lại không hay ngoài cổng hơn 50 dưới diều Chim Lạc và cột chống bị sét đánh chết đen thui.
*
Doanh trại quân Quảng Nam cách đó 500m, dù trời mưa khiến tầm nhìn hạn chế, nhưng thông qua ống nhóm Phạm Ôn cũng biết tình hình trong trại, gương mặt từ ngơ ngác chuyển sang vui sướng. Quân lính nghe xong, khí thế càng thêm hừng hục.
Và hai tiếng sau khi mưa tạnh thì trại Tân Kỳ biến thành tan hoang, 1 nửa ngôi nhà bị cháy rụi, sét đánh chết hơn 100 người, tự sát 30 người và hầu hết đều bị cảm, sắc mặt bơ phờ.
Và không để cả đám định thần, tiếng kèn lệnh vang, 1500 quân Quảng Nam cầm vũ khí sáng loáng, hét:
“Giết…giết cường địch báo hoàng ân.”
Không có cản trở, quân lính đi giầy gỗ ( do vẫn lo lắng bị giật điện) cầm đao nhảy vào nhảy vào. tả đột hữu xung, thây chất như núi. Nhiều người quỳ rạp gối:
“Mong đại nhân tha cho tôi, mong tha cho tôi.”
“Tôi đầu hàng, tôi có mẹ già và con nhỏ.”
Đám giặc cướp này không ai tốt lành, Phạm Ôn vốn không muốn tha nhưng nhớ tới trước khi đi, Lan Hương nói:“Chết là sự giải thoát dễ dàng. Tóm được ai mang cho ta, ta sẽ khiến chúng thừa sống thiếu chết, đền tội cho những gì mình gây ra.” Thế là Phạm Ôn quát:
“Ai đầu hàng, trói lại mang về cho ta.”
Sau phút đầu bị động, Hải ‘lú’ và Phúc ‘nghẹo’ nhanh chóng chỉnh đốn lại, khiến bước chân quân Quảng Nam càng tiến sâu càng gặp trắc trở. Nhưng đó cũng chỉ làm thời gian kéo dài chứ không gây nguy hại quá lớn, bởi Quốc để đảm bảo an toàn, chi số lớn mua Quang Minh Giáp để trang bị. Cuối cùng khi nhìn chỉ còn 100 người, Phúc ‘nghẹo’ kéo tay Hải ‘lú”:
“Đại ca chúng ta đi trước, không chống lại được.”
Hải ‘lú’ cắn răng:
“Cơ nghiệp 10 năm, ta không muốn bỏ.”
Phúc ‘nghẹo’ lắc đầu:
“Núi xanh còn thì không lo củi đốt. Đi.”
Xong bỏ mặc, kéo mạnh Hải ‘lú’, hơn 10 người cũng đi theo, những người khác còn lại không bị thế mà càng cuồng bạo hơn, một tên hét lớn:
“Đại đương gia đã cưu mang khi chúng ta cơ cực, hôm nay vì tranh thủ một hơi cho người, chúng ta cũng liều mạng. “
Mấy người cũng gầm vang:
“Giết…giết.”
Phạm Ôn vốn muốn xua quân đuổi, nhưng những người còn lại đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của cướp, dù thua về trang bị nhưng khí thế gấp nhiều lên. Tay bị cắt lìa thì dùng thân đỡ đao, dùng răng, tay, níu lại những binh lính muốn đuổi theo. Không muốn tổn thất trong đấu pháp không muốn mạng này, Phạm Ôn lệnh cho quân lính lui lại, tiến hành xa luân chiến. Cuối cùng sau 30 phút, cũng giết sạch. Những người lính vừa còn mang gương mặt non nớt, ngây ngô, dần bớt đi sự hào hoa, thay bằng ánh mắt lành lạnh sát khí, không biết ai bắt đầu, tất cả hô vang:
“Đại Việt Vạn Tuế! Vương gia Vạn Tuế!”
Sau đó buông xuông vũ khí ôm nhau reo hò. Một lúc sau, tâm tình toàn bộ tiết xong, Phạm Ôn nhìn Lê Trung:
“Ngươi chỉ huy người dọn dẹp và sửa sang lại nơi đây. Ta đi báo cáo Vương gia xong trở lại. Sáng mai khải hoàn trở lại.”
Lê Trung gật đầu…