Chương 21: Khó chơi
Làng Mộc, nằm bên ngoài thành Thăng Bình, nơi đây là chỗ ở của những nạn dân theo khuyến lệnh của Quốc từ rừng đi ra, nhưng chịu quá nhiều áp bức, phần lớn đều không tin tưởng quân triều đình, lựa chọn đóng ở chân núi. Quán Vịt nước, cuối làng, đúng giờ Dậu ( -17h), Quốc cùng Đại Lâm có mặt, chủ quán đon đả:
“Khách quan, không biết ngài dùng gì?”
Quốc cười:
“Quay cho ta con vịt, rượu ta mang theo.”
Ông chủ gật đầu rời đi. Đại Lâm nhẹ giọng:
“Thưa Vương gia, tên chủ quán này rất đáng nghi, sợ là người của trại Tân Kỳ.”
Quốc tự đơm mình chén rượu, nói:
“Chúng bình thường thì kệ, nếu động tay động chân, xử đẹp.”
Đại Lâm nghiêm mặt, đáp:
“Vâng.”
Không lâu con vịt được chặt đưa lên, Đại Lâm thử qua, xác nhận không có đáng nghi, Quốc chậm dùng. Phải nói vịt không quá béo nhưng khá thơm, rất giống vị Vịt Vân Đình.
Thời gian cứ chậm rãi mà trôi, hơn 20 phút đã qua, Đại Lâm không giữ được bình tĩnh, gằn giọng:
“Đám này quá phách lối, để tiểu nhân đi tóm chúng.”
Quốc rót một chén rượu đưa qua, cười:
“Uống đi, ta đã bảo ngươi bao nhiêu lần rồi. Muốn thành đại sự phải học được chữ Nhẫn.”
Đại Lâm cười hì hì:
“Cảm ơn Vương gia, suy nghĩ để đám Lan Hương, Trần Phong lo, Tiểu nhân chỉ rèn luyện võ thật giỏi, bảo vệ tốt Vương gia là được.”
Quốc hơi liếc xéo xong cũng không dây dưa. Qua hai tuần trà, thì hai bóng người từ ngoài bước vào, Hùng ‘sứt’ thân người nhỏ thó, đi trước, cười lớn:
“Haha…đã để Vương gia chờ lâu. Trong trại công việc hơi bận rộn, cần xử lý gấp nên đến muộn.”
Dứt lời ngồi thẳng xuống, không để ý tới Quốc, rót một chén uống cạn:
“Haha, hảo tửu, đúng là cống phẩm Hoàng gia.”
Toàn bộ hành động thể hiện thái độ khiêu khích cùng phách lối, nếu không phải Vương gia bên cạnh, Đại Lâm đã không ngần ngại bổ đao tiễn tên này về Tây phương cực lạc. Quốc gương mặt vẫn bình thản, nhâm nhi chén rượu, xong xuôi đặt xuống, đáp:
“Haha, rượu ngon nhưng phải uống với bạn hiền mới ngon. Lát ta bảo người đưa tới trại hai vò.”
Hùng ‘sứt’ nhìn thái độ có vẻ nhún nhường của Quốc, càng thêm khinh bỉ, dùng giọng tầu lớ lớ, đáp:
“Hảo a..Thật hảo a.”
Quốc cười:
“Mà hỏi cậu 1 câu, ở đất Quảng Nam ai làm chủ.”
Hùng ‘sứt’ cười:
“Vương gia đùa…ở đây tất nhiên là Vương gia làm chủ?”
Quốc hài lòng, rót một chén đưa sang, tiếp:
“Vậy ta có thể nhờ ngươi giúp ta giải trừ trại Tân Kỳ được không?”
Hùng ‘sứt’ gương mặt biến đổi hừ lạnh:
“Tôi đến đây mang theo thiện ý, nếu Vương gia nói thế thì tôi xin phép.”
Quốc không nhanh không chậm, tiếp:
“Quảng Nam ta là chủ, trại Tân Kỳ của các ngươi phải giải tán, đó là mệnh lệnh không phải thương lượng.”
Hùng ‘sứt’ đứng phắt dậy, quát:
“Ta nể mặt mới gọi ngươi 1 tiếng Vương gia. Nhưng ngươi phải biết Cường Long không so được địa đầu xà. Phép vua phải thua lệ làng..ngươi muốn an ổn cai trị Quảng Nam thì đừng có mà khoa chân múa tay, không thì ngày nào đó xác ngươi phơi ngoài đường.”
Quốc cấm lấy chén rượu, ném mạnh về phía đối diện, quá bất ngờ, Hùng ‘sứt’ không kịp tránh, bị đập giữa đầu, máu chảy ròng. Quốc thở dài:
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, đê ta giúp ngươi.”
Nhận được mệnh lệnh, Đại Lâm vung đao, một vết cắt ngọt lịm, đầu Hùng ‘sứt’ văng ra xa, Xung ‘xéo’ định cản thì hàn quang của đao đã ánh bên cổ, Xung ‘xéo’ giọng run run, đe doạ:
“Ta là Nhị Đương gia..các ngươi không được giết ta, nếu không ngươi sẽ đối mặt trả thù.”
Bên ngoài, từ những bụi cây, đám giặc cướp cũng xuất hiện, ánh mắt mang theo hàn quang, muốn chém Quốc cùng Đại Lâm thành ngàn mảnh. Xung ‘xéo’ nhìn vậy, càng đắc ý, cười:
“Haha, Vương gia, mau thả ta ra, chúng ta từ giờ sẽ nước sông không phạm nước giếng.”
Quốc không giỏi võ nhưng từng luyện, rút đoản đao bên hông chém tới, một cái tai của Xung ‘xéo’ đứt lìa, hắn kêu lên đau đớn. Ánh mắt đỏ bừng, gằn giọng:
“Ngươi…ngươi dám.”
Quốc cầm khăn lau mấy vết máu trên tay, nói:
“Ta giết ngươi, đám kia cũng không dám xuống. Nay tha ngươi 1 mạng là để ngươi truyền tin lại với tên Đại đương gia các ngươi. Vốn muốn thành ý, các ngươi không lừa lọc, ta thật tức giận a. Ta cho ngươi ba ngày, bảo hắn trói mình tự mang nộp, không ta cho quân san bằng chạy.”
Xung ‘xéo’ hừ lạnh, vội chạy đi, sau lưng đã lấm tấm mồ hôi.
*
Trại Tân Kỳ, Xung ‘xéo’ được 1 thầy lang đắp thuốc, máu ngừng chảy, nhưng việc mất đi một bộ phận, vẫn khiến toàn thân đau nhức, nhìn Hải ‘lù’ cùng Phúc ‘nghẹo’ trước mặt, hô lớn:
“Đại ca, tam đệ mau trả thù giúp ta. Tên Vương gia đó quá bá đạo.”
Hải ‘lú’ gằn giọng:
“Tất nhiên, dám động người trại Tân Kỳ chúng ta thì nợ máu phải trả bằng máu.”
Phúc ‘nghẹo’ trầm giọng:
“Tên này chưa thấy uy chưa sợ. Chúng ta không thể nhẹ nhàng nữa mà cần mạnh tay hơn. Đại ca sai người mỗi ngày giết vài kẻ nạn dân, xong vết xác trước cửa phủ. Mặt khác, đệ sẽ phối vài câu chuyện để mấy người lan tin, bôi xấu tên Vương gia? Hắn không phải muốn lôi kéo nhân tâm ư? Ta sẽ để dân loạn, xem hắn làm gì?”
Xung ‘xéo’ dù đau đớn cũng cười vang:
“Haha.”
*
Theo kế hoạch, đám người trại Tân Kỳ làm cực kỳ triệt để, ngày ngày đều có xác người ném trước cửa phủ. Phạm Ôn phối hợp Lê Hoàn, Lê Trung tăng cường tuần tra, nhanh chóng bắt được kẻ gây ra, nhưng cứ kẻ này sa lưới, lại có kẻ khác thay thế, binh lính dần cảm thấy mệt mỏi. Chưa kể, không rõ từ đâu, trong thành bắt đầu lưu truyền giai thoại Vương gia khi ở Đông Kinh xưa: phá phách, chơi bời, giết người vô số.
Mà thời đại này, thú vui giải trí tẻ nhạt, uống trà xem hí kịch chỉ dành cho kẻ có tiền, câu chuyện về Vương gia nhanh chóng hình thành vô số dị bản và lan truyền, Lan Hương điều người phong toả cũng bất lực.
Trong phủ Vương gia vừa được xây cất xong, Quốc say xưa đọc các câu chuyện về mình, xong lẩm bẩm:
“Quá sai, chúng vẽ ta không có đúng.”
“Phải sửa chút nữa, giọng văn chưa chuẩn.”
Những người khác cũng không dám lên tiếng, cuối cùng Lương Đấc Bằng không đợi kịp, bước ra:
“Quảng Nam cần tái thiết rất nhiều, thu hút nạn dân tới là điều bắt buộc, nhưng tình trạng bất ổn hiện nay, dù huynh đã ban bố chính sách bao ăn ở, cùng trả công theo tháng, cũng rất ít người tới. Không kể, có một số người lo sợ đã mang cả nhà rời đi, không ít là các thương nhân.”
Phạm Ôn tiếp:
“Trai tráng mấy ngày nay, đệ đã rèn luyện khá tốt, cộng thêm tinh binh có sẵn. Có thể cường công và thắng lợi.”
Lê Hoàn, Lê Trung, Trần Phong cũng nhao nhao bầy tỏ ý kiến. Quốc day day trán:
“Trại Tân Kỳ có 1 ngàn người, lại bố trí nơi hiểm địa, dễ thủ khó công. Chúng ta muốn thắng lợi, quân số phải gấp ít nhất bốn đến năm lần, nhưng kể cả lính mới đài tạo thì miễn cưỡng lắm mới gấp hai. Mặt khác, dù có thắng cũng là thắng thảm. Đứng trên cương vị người lãnh đạo, mạng của các ngươi và binh lính đáng giá gấp nhiều lần so với của lũ nạn dân kia.”
Mặc dù câu nói có chút vô tâm, nhưng ai cũng nhìn Quốc đầy vẻ cảm động, cúi đầu yên lặng. Và những ngày sau vẫn chỉ có tăng cường thêm canh phòng.
*
Giữa cái nắng oi ả ngày hè, bất ngờ trời đổ cơm mưa, Quốc lười biếng nằm dài trên ghế, hai bên Hương và Quỳnh phe phẩy quạt cùng lột nho đưa vào miệng. Bất thình lình ở góc trời tiếng sấm đùng đoàng cùng tia sét sáng chói, trong đầu Quốc loé lên một ý nghĩ, ngồi phắt dậy, nói:
“Mang giấy bút cho ta.”
Khác với mọi người còn dùng bút lông, thì Quốc đã chế mình một bút chì đơn giản, tuy màu vẫn chưa quá sắc nét, nhưng cũng thuận tiện cho việc tô vẽ. Không lâu, một thiết kế thành hình, Quốc đưa cho Hương, nhẹ giọng:
“Đưa tới cho Công xưởng, gấp rút chế tạo 20 bộ này cho ta.”
Hương gật đầu…