Chương 20: Phúc 'nghẹo'
Rất nhanh lối ra xuất hiện trước mặt, Phúc ‘nghẹo’ chắp tay ra sau, tình hình nhất thời biến chuyển, hai người đi sau, bỗng giơ lên đoản đao nhắm về người bên cạnh, hai tên còn lại, run run:
“Các ngươi đây là muốn gì.”
“Kẻ địch trước mắt? Chúng ta muốn sống phải đoàn kết.”
Phúc ‘nghẹo’ cười lạnh:
“Đúng, chúng ta ai cũng muốn sống, nhưng mạng của chúng ta quan trọng hơn?”
Một tên gằn giọng:
“Tại sao? Ta chưa từng đắc tội với ngươi.”
Phúc ‘nghẹo’ gật đầu:
“Đúng vậy, nhưng trách là trách các ngươi chọn sai chủ.”
Hơi thở dài, tiếp:
“Ta cũng không dối gạt nữa. Chúng ta là người của anh Hải ‘lú’ – trại Tân Kỳ, nằm vùng ở đây. Phạm Ấn, Phạm Trung đã chết, chúng ta cũng trở về, các ngươi đi trước ra ngoài.”
Cả hai nghe xong nghiến răng, bởi ra đầu chính là trở thành con mồi, nguy hiểm nhiều nhất, cộng thêm vũ khí bị đoạt, ra ngoài đồng nghĩa là gần thêm cái chết, một tên nhổ một bãi nước bọt, gằn giọng:
“Ta làm quỷ cũng không tha các ngươi.”
Phúc ‘nghẹo’ kiếm đặt lên cổ, cười:
“Thời gian không còn nhiều, ta cho các ngươi hai lựa chọn: đi hoặc chết.”
Cuối cùng dưới sự đe doạ, cả hai chạy ra. Phúc ‘nghẹo’ sai sử hai đàn em đốt bó củi ướt, tạo ra khói, xong trầm giọng:
“Nơi đây cũng không thể ở lâu, chúng ta chia ba đường bỏ chạy. Bảy giờ sáng mai tụ tập chân núi Cả xong về Trại.”
Ba người nhanh chóng theo hướng đối diện mà chạy, nhưng được một lúc, Phúc ‘nghẹo’ lại trở về động, theo cửa chính bước ra. Quả nhiên ngoài mấy xác chết thì Trần Phong, Lê Hoàn cũng không có vết tích.
Phúc ‘nghẹo’ thu gom bạc cất vào tay nải, xong bấm bấm đốt tay, ánh mắt chớp giật, vội nhìn quanh, tìm lấy một giếng cạn nhảy xuống, phủ lại bằng tấm gỗ bện lá khô, vừa uống rượu vừa chờ đợi.
*
Bên này, sau khi thấy khói tản đằng xa, hai người Trần Phong cùng Lê Hoàn dùng cước bộ đuổi đến, dựa theo dấu vết còn xót, nhanh chóng bắt kịp, hai tên kia biết chạy cũng không thoát, cầm chặt gậy gỗ vung tới, cắm răng:
“Chết cho ta.”
Lê Hoàn cũng vung đao chém tới, nhưng không ngờ, tên này bất ngờ buông gậy gỗ, cúi đầu đâm mạnh vào bụng, Lê Hoàn nhất thời bất ngờ, bị húc bay, may mắn va vào cây dừng lại, hơi chút lảo đảo, sau đó gầm lên:
“Ranh con, chết đi.”
Mà tên này không trốn tránh mà dùng tay đỡ, cả hai khuỷu tay đứt lìa, máu tuôn lã chã. Vốn tưởng sẽ là sự cầu xin tha thứ, nhưng hắn lại cắn răng, kìm đau đớn, muốn dùng miệng cắm tới. Lê Hoàn bị một lần nên không còn chủ quan, một đao lại buông, một vết cắt ngọt ngang cổ, thân hình khuỵu xuống, đổ nhào. Lê Hoàn đánh giết nhiều nhưng chưa bao giờ gặp kẻ liều mạng vậy, hơi thở dốc, xong cúi đầu, vuốt xuống mí mắt, đáp:
“Hãy yên nghỉ.”
Mà đối diện, tên còn lại lợi dụng rừng cây tránh được đao đầu, xong quỳ gối:
“Đại nhân tha mạng, tôi đầu hàng, tên Phạm Ấn bị giết. Trong hang còn tên Phúc ‘nghẹo’ và hai người nữa.”
Trần Phong đặt đao kề cổ, hừ lạnh:
“Nếu chỉ có vậy, ngươi chết đi.”
Tên kia khuôn mặt trắng bệch:
“Tôi cỏn biết kho báu của chúng ở đâu.”
Xong vội nói điều mình biết, những tưởng Trần Phong tha nhưng 1 tia sáng loé lên, ngã xuống, Trần Phong thở dài:
“Kiếp sau sống tốt.”
Nói xong, cả hai quay lại chỗ cũ, theo hai hướng diệt sát hai tên còn lại, cuối cùng lùng sục một hồi cũng không thấy Phúc ‘nghẹo’, Trần Phong cười sảng khoái:
“Đã diệt, một tên còn lại không đáng lo.”
Xong lượn một vòng xong trở lại, Lê Hoàn nghi hoặc:
“Đại nhân, sao chúng ta lại trở lại.”
Trần Phong lắc đầu:
“Ta vừa nhìn trong động, vàng bạc bị lấy đi, chắc chắn tên kia đã quay lại đây. Mà nơi nguy hiểm là nơi an toàn nhất, ta đoán tên kia đang trốn quanh đây.”
Quan sát một hồi không có dấu vết, Trần Phong cười:
“Chắc ta nghĩ nhiều.”
Dưới giếng, Phúc ‘nghẹo’ nghe rõ mồn một, nhưng dù trôi qua một tiếng, hai tiếng…muỗi đốt sưng tấy toàn thân, Phúc ‘nghẹo’ vẫn không dám phát ra tiếng động. Và cuối cùng trong cuộc đấu trí yên lặng, Phúc ‘nghẹo’ chiến thắng, bởi qua 3 tiếng, tức 2 giờ sáng, Lê Hoàn cùng Trần Phong trở về.
Khi ánh mặt trời rọi qua kẽ lá xuống giếng, Phúc ‘nghẹo’ mới lồm cồm leo ra, ném bó cỏ trên mồm, theo đường mòn trở về trại Tân Kỳ.
*
Khác với băng đảng Phỉ số 2, thì băng đảng số 1 – Trại Tân Kỳ lại công khai ở khe núi Cả. Lối vào là hai vách núi thẳng đứng, được phát quang cây cối, một địa hình dễ thủ khó công, cũng như khó ẩn nấp để tiến sát. Phúc ‘nghẹo’ không nhanh không chậm đi tới trạm gác, một tên cướp mình trần, cầm cường đao, quát:
“Ngươi là ai? Biết đây là đâu không, mau cút.”
Phúc ‘nghẹo’ đọc vang khẩu hiệu, xong nói:
“Tôi là người đại đương gi cắm vào bang phỉ. Nay bang chúng đã bị triều đình toàn diệt, nên quay lại báo cáo.”
Hai trại nước lửa không hợp, nghe tin ấy tên cướp vui lắm, nhưng nhớ tới căn dặn gần nhất, cao giọng:
“Ngươi quen đại đương gia chắc biết quy củ trong trại. Đứng yên đó, để ta báo cáo.”
Nói xong, dùng một mẩu giấy nhét vào ống tre xong thả chim bồ cầu đi. Ước chừng, nửa tiếng, một người béo ục cưỡi ngựa tới, đi lên trạm gác nhìn ra, khi thấy bóng hình Phúc ‘nghẹo’, Xung ‘xéo’ cười:
“Tam đệ, đệ cuối cùng trở về, các ngươi mau mở cửa.”
Qua xưng hô, cả đám mới biết người trông vô hại kia chính là Tam đương gia ‘thần bí’, người dù ít người gặp nhưng huyền thoại sớm đã truyền bá: thiết kế trại Tân Kỳ, đánh giết vào thành Quảng Nam, tiêu diệt các đối thủ cạnh tranh giữ thế độc tôn….Mấy tên cướp vốn ngang tàng, sau khi mở cửa, khom người:
“Chúng tôi có mắt nhưng không thấy được núi Thái Sơn, mong Tam đương gia bỏ qua.”
Phúc ‘nghẹo’ gật đầu:
“Các ngươi rất tốt, chúng ta là số 1, nhưng không thể chủ quan.”
*
Vừa vào căn nhà trung tâm, Hải ‘lú’ đã bước ra, vỗ vai:
“Vất vả đệ rồi.”
Phúc ‘nghẹo’ cười:
“Đâu bằng được đại ca cùng nhị ca.”
Mấy người cười lớn, xong vào trong nhai thịt cùng uống bát rượu đầy. Một lúc rượu vào lời ra, Phúc ‘nghẹo’ cũng kể mọi chuyện vừa trải qua, trầm giọng:
“Thưa đại ca, đám triều đình này không đơn giản, chúng ta trước thử bắt tay làm hoà, xong từ từ tìm hiểu, tìm được cách đối phó triệt để, ra tay 1 lần là gọn.”
Hải ‘lú’ gật đầu, đưa ra một tấm thiếp, nói:
“Ừm. Đệ nói ta mới nhớ, mấy hôm trước bọn chúng có đưa thiệp mời dự tiệc, ta lo sợ Hồng Môn Yến nên chưa trả lời. Đệ nghĩ thế nào.”
Phúc ‘nghẹo’ xem qua, đáp:
“Đại ca có thể đồng ý gặp, nhưng để Hùng ‘sứt’ đại diện, anh Xung ‘xéo’ đi cùng.”
Hải ‘lú’ gật đầu. Nói về Hùng ‘sứt’ là người họ hàng với gia đình Hải ‘lú’, trước đây cờ bạc bị mấy sòng bạc bắt, Hải ‘lú’ bỏ tiền ra cứu, nhiệm vụ duy nhất chính là ‘giả mạo’ Hải ‘lú’ tham gia các sự kiện nguy hiểm. Phải biết, đây là hiện tượng được các giặc cướp khá chuộng thời này, bởi điển tích ‘Lê Lai cứu chúa’ đã ăn sâu vào tiềm thức. Xung ‘xéo’ cười:
“Được, đại ca để ta gọi Hùng ‘sứt’ xong đi luôn.”
Phúc ‘nghẹo’ lắc đầu:
“Nhị ca, chúng ta cần bàn thêm, dù cầu hoà nhưng cũng phải thu hoạch lợi lớn nhất. Không thể ngu muội giống tên Tống Giang kia.”
Xung ‘xéo’ cười:
“Đúng là mấy việc tốn trí óc, ta không ràng, mời Tam đệ nói tiếp.”
Phúc ‘nghẹo’ đáp:
“Việc thành cần hội tụ đủ: Thiên Thời, Địa lợi, Nhân hoà. Về Thiên thời, chúng ta lựa chọn vào giờ Dậu, khi trời nhá nhem tối, tầm nhìn bọn chúng hạn chế, người của ta có thể ẩn nấp bảo vệ từ xa. Về địa lợi, thì chọn quán ăn bên rìa làng Mộc, nơi chủ quán lão Thạch là người của ta, cộng thêm nơi nay gần sát bìa rừng, có biến trốn nhanh. Còn nhân hoà, chúng ta hẹn giờ Dậu, nhưng qua một tuần trà mới tới, vừa thể hiện được sự phách lối, cũng như thái độ nhắc nhở ‘Cường long không đè được địa đầu xà’…”
Phúc ‘nghẹo’ còn bầy thêm cả cách ăn nói, điệu bộ. Hải ‘lú’, Xung ‘xéo’ chứng kiến Phúc ‘nghẹo’ tính kế nhiều lần thấy bình thường, nhưng đám Hùng ‘sứt’ lần đầu thấy tận mắt, lòng dâng lên kính phục, thầm than: “Tam đương gia quả nhiên Gia cát tái thế. Có Tam đương gia, trại Tân Kỳ bất bại.”
Ps: Mỗi ngày 1 chương, cuối tuần có thể nhiều hơn. Cầu ủng hộ và đề cử. Cảm ơn..