Chương 53: Bạch Liên giáo
Một lát sau đồ ăn được bưng lên, khác với món ăn Việt đầy thanh đạm bên Thiên Lâu Các, những món ăn ở nơi đây đều là món Trung, với thật nhiều ớt, màu đậm đỏ, Quốc cầm lấy đũa, khẽ cắn một miếng, gật đầu:
“Quả nhiên Hợp Hoan Lâu đông đúc là có nguyên do a? Không biết bản vương nên gọi cô nương là Mặc cô nương hay Thiếu chủ Bạch Liên Giáo.”
Mị Nguyệt bị lời nói phá phòng, sắc mặt trắng bệch. Bởi không ngờ chỉ thông qua mấy chữ trên tấm gỗ mà Quốc đã đoán được thân phận của nàng, phải biết đây là Đại Việt không phải Đại Minh. Chưa kể ở Đại Minh thì việc này cũng không nhiều người biết, Mị Nguyệt hít một hơi thật sâu, đáp:
“Thưa Vương gia, Mị Nguyệt là biệt danh còn tên thật của tiểu nữ là Thối Oanh Nhi, con nuôi của Phật Mẫu Bạch Ảnh. Khi Hoằng Trị cho người công phá trại Tá Bạch Thằng, số lớn tín đồ bị chết, tiểu nữ may mắn khi đó đang ở ngoài, được Hộ pháp đưa đi trốn. Hầu hết lện đênh trên biên. Khoảng thời gian trước bị bão đánh, nên lạc tới Đại Việt. Còn việc nhằm vào ngài là do Tiểu nữ ngu dốt, mong Vương gia thứ tội.”
Quốc cười lạnh:
“Bản vương rất nghét bị người tính kế? Lúc trước thấy cô nương thân cô thế cô đã tha một lần. Vậy mà cô nương không biết điều, lấy oán báo ơn, giờ cô nương muốn thế nào, hay là dùng mạng đê đổi.”
Thối Oanh Nhi run run, đáp
“Tiểu nữ biết sai, mong Vương gia độ lượng tha cho tiểu nữ lần này. Còn yêu cầu Vương gia cứ việc nêu, tiểu nữ sẽ dốc lòng để hoàn thành.”
Quốc dùng tay nhúng vào chén rượu, vẽ một vòng tròn, nhẹ giọng:
“Bản vương tính hiền hoà, không ưa sát sinh, nên bản vương có thể bỏ qua chuyện này, nếu Hợp Hoan Lâu hiệu trung với bản vương, trong đó bao gồm cả cô nương và mấy người ngoài kia.”
Thối Oanh Nhi khuôn mặt trắng toát, cười khổ:
“Vương gia nói như vậy, khác nào bảo tiểu nữ chết đi, bởi Vương gia cũng biết giáo lý của Bạch Liên giáo thì dù chết nhưng không thể nhục.”
Quốc trầm giọng:
“Cô nương đây là muốn đùa nghịch bản vương ư?”
Thối Oanh Nhi nước mắt như mưa, cúi đầu:
“Thưa Vương gia, tiểu nữ không dám, nhưng….”
Quốc ném qua khăn tay, thở dài
“Lau nước mắt đi, không có người trông thấy nói bản vương bắt nạt phụ nữ. Hiệp ước không dài, chỉ cần mười năm. Nếu như cô nương làm tốt, bản vương có thể đưa một kế, giúp Bạch Liên Giáo cấp tốc khôi phục và an toàn.”
Nghe vậy, Thối Oanh Nhi trầm ngâm, bởi biết bản thân không thể đòi hỏi hơn, dù sao đây là Đông Kinh, Đại Việt, nơi mạng sống của nàng sớm không phụ thuộc vào mình. Mặt khác, mục đích sống của nàng tới nay cũng vì để báo thù cho mẹ nuôi, cũng như tiếp bước phát triển Bạch Liên Giáo, nhưng trước mắt nàng là một đám mây mù, mông lung.
Bạch Liên Giáo phát triển từ thời Tống, do tàn dư họ Mặc thành lập, với mong muốn chống lại Nho giáo, thành lập nhà nước bài Nho sùng Mặc…Nhiều lần khởi nghĩa, nhiều lần thất bại, nhưng Hương hoả vẫn truyền tụ qua nhiều năm, do trên đời chưa bao giờ thiếu bất công, và những kẻ mưu cầu Trường Sinh hoặc Phú Quý.
Tới đời Phật Mẫu thứ 60 là Đường Trại Nhi, nhân nhà Nguyên suy yếu, phiến quân nổi lên khắp nơi, Bạch Liên Giáo thu được lượng tín đồ đông đảo, sức mạnh đạt đỉnh phong, tạo thành thế chân vạc. Tiếc là Phật Mẫu sau khi gặp Lưu Bá Ôn, đã quyết định không tự mình giương cờ mà trợ giúp Chu Nguyên Chương. Đợi khi Đại Minh thành lập, Bạch Liên giáo sẽ thay thế Phật giáo, Nho giáo thành giáo lý chính thức của Vương triều.
Nhưng độc ác nhất là lòng dạ đế Vương, sau khi Chu Nguyên Chương thượng vị, hiểu được mối nguy hại đã lật mặt, cho người giết hạ Phật Mẫu và thành lập Cấm Y Vệ tản ra các nơi thanh trừng tín đồ.
Mà trong thành viên Cẩm Y Vệ có một bộ phận không nhỏ từng giữ vị trí cao trong giáo, nắm được phương thức liên lạc, Bạch Liên Giáo đứng trước bờ vực xóa xổ. May mắn, có vài tín đồ thành công trốn thoát, tản ra các nơi thu nạp tín đồ, tích súc lực lượng, ngủ đông để triều đình dần quên đi, chờ cơ hội phản kháng.
Tiếc là Bạch Liên giáo bị nghi vào Tổ huấn là một trong về các mối nguy hại với đất nước, nên các đời hoàng đế về sau không tiếc chi số tiền lớn nuôi Cẩm Y Vệ lùng sục khắp nơi, khiến nàng phải mang theo Thánh vật lưu lạc tới tận Đại Việt. Nghĩ tới đây, Thối Oanh Nhi khom người, cung kính:
“Không biết Vương gia có thể nói qua phương hướng, nếu tiểu nữ thấy ổn có thể đáp ứng.”
Quốc gật đầu:
“Bản Vương nhớ không nhầm thì Bạch Liên Giáo các ngươi lôi kéo tín đồ chủ yếu dùng tà thuật, bùa chú, kỳ tích, thầy mo, cầu tài, cầu tiên….Đợi khi dân chúng gia nhập sẽ chậm rãi tiến hành khống chế bằng lời hù doạ về nghiệp chướng hoặc vũ lực đe dọa. Với cao tầng thì dùng mỹ nữ, tiền tài. Cũng như bí thuật khiến bản thân ngất đi khi đau đớn. Cách này phát triển nhanh chóng nhưng chứa đầy sơ hở, rất dễ bị chính người mình giết hại.
Còn cách bản vương đưa ra giúp các ngươi rất đơn giản. Nơi nào có loạn lạc thì cho người tới đó phát cháo. Thấy trẻ em mồ côi thì nhận nuôi, cho thân phận chính đáng, chậm rãi dậy giáo lý và bồi dưỡng.
Khi đám này trưởng thành, nam cho đi làm đủ nghề, vắt sạch sức lực để kiếm tiền; còn nữ có nhan sắc để quyến rũ thân hào địa chủ, rồi khống chế họ.
Cách này tuy mất thời gian nhưng tạo ra một lực lượng tuyệt đối trung thành, Cẩm Y Vệ rất khó phát hiện. Chưa kể bản vương có thể giúp khống chế người mới, khiến nó ngoan ngoãn.”
Thối Oanh Nhi ánh mắt sáng long lanh:
“Không biết phương pháp của Vương gia nói là gì?”
Quốc trầm giọng:
“Thối cô nương, không biết cô nương đã nghe câu, người thông minh thường chết sớm và chết rất thảm… nhất là nữ nhân…Nếu gia nhập, bản vương có thể miễn phí cho cô nương thưởng thức một lần.”
Nhìn khí chất Quốc biến đổi, mang đầy sát ý, Thối Oanh Nhi bước khỏi ghế, quỳ gối:
“Tham kiến Vương gia, sau này tiểu nữ sẽ nguyện một lòng vì Vương gia phục vụ.”
Mấy người áo đen cũng xuất hiện, học tập theo động tác của Thối Oanh Nhi, Quốc cười:
“Tốt, đứng lên đi, sau này các ngươi sẽ thấy, quyết định ngày hôm nay sáng suốt thế nào.”
Xong nhìn Đại Lâm:
“Ngươi mang theo đám người này đi thử nghiệm trước, bản vương muốn cùng Thối cô nương tâm sự riêng.”
Đại Lâm gật đầu, cửa phòng vừa đóng, Quốc kéo Thối Oanh Nhi vào lòng, nhanh chóng tập kích bờ môi. Thời đại này, Thối Oanh Nhi đã bao giờ được chứng kiến sự đẹp trai của một tổng tài bá đạo, cả người bị khí thế chấn nhiếp, mặc cho Quốc xâm lấn, khi Thối Oanh Nhi gần như gạt thở, Quốc mới buông ra, cười:
“Sai lầm của ngươi phải để ngươi tới bồi đắp, từ nay trở đi, ngươi sẽ mãi mãi chỉ là nữ nhân của bản vương, đời này kiếp này dùng sự thông minh của ngươi phục vụ bản vương.”
Thối Oanh Nhi thân bình đỏ như tôm luộc, ngơ ngơ ngác ngác gật đầu. Quốc mạnh bạo mà thăm dò thật sâu. Phải tới khi bị Quốc bế xốc đè xuống giường, thì Thối Oanh Nhi mới thực sự tỉnh, hoảng hồn, đẩy ra:
“Xin Vương gia tự trọng, dù Vương gia muốn chiếm lĩnh thân thể thì cũng phải cưới hỏi đàng hoàng, dù là thiếp thất cũng được. Bởi Tiểu nữ là Thiếu Chủ Bạch Liên Giáo, lễ tiết không thể bỏ. Nếu Vương gia lại gần, tiểu nữ sẽ tự sát ở đây để bảo vệ trong trắng của mình.”
Quốc lúc này mới nhớ ra, đây là thời phong kiến, trinh tiết là tối quan trọng của một người con gái, nhưng súng đã lên nòng sao thể bỏ, hừ lạnh:
“ Đây là cô nương định gây nên không định chịu ư?”
Dứt lời thì thầm nhỏ, Thối Oanh Nhi nghe xong gương mặt càng thêm đỏ, cảm thấy cả người mềm nhũn, ngượng ngạo học theo. Dần dần sự cao trào tới đỉnh, một dòng sữa trắng tuôn ra, Quốc hài lòng nằm xuống, ôm giai nhân trong ngực, ngủ một giấc ngon lành.
(Mong mọi người để cử, ủng hộ, để truyện thêm xôm tụ. Cảm ơn…