Chương 52: Thôi Oanh Nhi (Cầu đề cử, ủng hộ)
Ngoài đám nữ nhân nuôi để tiếp khách thì các kỹ viện phải gánh thêm không nhỏ lượng nô tài, nô tỳ lo dọn dẹp và chuẩn bị ăn uống, nên không gian rất rộng. Dù có một trăm người nhưng để tra xét toàn diện phải mất rất nhiều thời gian.
Trong đại sảnh, Vũ Hồng ngồi uống chum rượu lớn nhưng lòng bồn chồn không thôi, bởi đã qua một tuần trà, vẫn chưa có manh mối. Nếu Trần Hùng tới, hắn rất dễ bị chế giễu, hạ mã uy, mà với võ tướng điều này vô cùng quan trọng. Lúc này, Vũ Hào mướt mát mồ hôi chạy tới, cung kính:
“Thưa Đại nhân, thuộc hạ phát hiện bất thường trong căn phòng của mụ chủ quán, rất có thể có mật thất.”
Nghe vậy, Vũ Hồng sáng mắt, theo chỉ dẫn đi lên lầu, quả nhiên khi một tên dùng gậy so sánh thì dễ dàng nhìn được bên trong thấp hơn bên ngoài, Vũ Hồng quát lớn:
“Lôi con mụ đó lên cho ta.”
Chẳng mấy chốc, Mị Nguyệt xuất hiện, tóc tai bù xù, Vũ Hồng không thương hoa tiếc ngọc mà nã từng cú đấm tới tấp, nhìn máu thấm qua khoé miệng, lạnh giọng:
“Mở ra cho ta, không đừng trách bản quan ác.”
Mị Nguyệt trước ánh nhìn săm soi muốn phản kháng, nhưng nhớ tới vừa thủ ám hiệu cho đám A Nhất không được, biết đám người này chỉ là bình phong, chủ nhân thực sự chính là Thông Vương. Lòng dâng lên đắng chát.
Nàng tên là Thôi Oanh Nhi, là con gái của Phật mẫu Bạch Liên Giáo tiền nhiệm, trong một truy quét của Cẩm Y Vệ, trại bị công phá, mẹ bị tiêu diệt, nàng còn nhỏ được tín đồ hộ tống bỏ chạy, cuối cùng lênh đênh trên biển hành nghề cướp bóc, buôn người sống qua ngày. Không ngờ một hôm bão nổi, phần lớn thuyền bị đắm, số còn lại đi lạc và vào Đại Việt. Do lại nước lạ cái, nàng không dám manh động, cướp được 1 tiền thành lập lên Hợp Hoan Lâu vừa để trú đóng, vừa kiếm tiền. Đợi khi vững vàng, sẽ dùng tiền tài và sắc đẹp mua chuộc, chậm rãi thẩm thấu vào cơ cấu Đại Việt tạo thành mạng lưới, thu thập giáo đồ, xong đánh trở lại Sơn Đông. Nhưng không ngờ vừa rủ rê được Trần Đức lên thuyền thì Quốc xuất hiện, đảo lộn tất cả, khiến nàng phải gia tốc.
Thế là khi Quốc vừa rời đi, nàng vội vã tìm hẹn Trần Đức và chi số lớn tiền bạc cùng sự trinh trắng của Khánh Huyền gặp được Uy Vương.
Nhưng giai đoạn mẫn cảm, Uy Vương cũng không phải kẻ ngu, nói Hợp Hoan Lâu muốn được tin tưởng cần trở mặt hoàn toàn cùng Quốc, và để cho cả Kinh Thành biết. Nàng đắn đo một hồi xong đồng ý, bởi suy tính thì kết quả dù có ra sao nàng vẫn có lợi.
Thứ nhất, nếu Thông Vương theo hành xử trước đây tiến hành đốt Hợp Hoan Lâu, Uy Vương với lý lẽ sắc đáng lên án Thông Vương, dùng Quốc thành đá dẫm chân khi thua mua lòng đám Sĩ phu Bắc Hà. Và nàng được tín nhiệm, có thể thông qua quan hệ với Trần Kinh Bắc và Nguyễn Hoa Lăng, mở rộng hoạt động ra Đồng bằng và Trung du phía Bắc.
Thứ hai, Thông Vương và Uy Vương lưỡng bại câu thương, nàng sẽ tìm tới An Vương kể công. Mượn lực Thế tộc phương Nam.
Tiếc là Quốc không theo sáo lộ ra bài mà chơi dương mưu, cũng như Uy Vương là kẻ không giữ chữ tín.
Nghĩ đến đây, Mị Nguyệt đáp:
“Thưa đại nhân, để thảo dân mở, trên đó chỉ có bài vị thân phụ, thân mẫu.”
Dứt lời cầm chốt bấm nhẹ, một lỗ chui bằng đầu người có mặt, Vũ Hào để người cầm đuốc soi đường, còn bản thân dẫn Mị Nguyệt bị trói như 1 bị thịt theo sau.
Khi thấy những hòm gỗ to, ai nấy vô cùng kích động nhưng khi mở chỉ thấy trống không, cả đám hừ lạnh xong đi xuống, Vũ Hào cầm hai mảnh gỗ trên bài vị nhét trong người xong đá mạnh Mị Nguyệt ba nhát, quát:
“Đi.”
Nói xong quay người. Mị Nguyệt cũng nghe ra âm thanh quen thuộc, nhất thời lâm vào suy tư.
*
Vũ Hồng sắc mặt chán chường, chuẩn bị cho người lui, thì Vũ Lăng hốt hoảng chạy lên:
“Thưa huynh, đệ tìm thấy rồi, kẻ ăn cắp đã bị khống chế bên dưới.”
Vũ Hồng vui sướng:
“Haha, đúng là hiền đệ.”
Nhất thời cả đám hùng hổ kéo đi, sau một trận ồn ào, những thớt vải được mang lên xe ngựa, ba tên bị trói chặt, chịu đòn roi.
Mà lúc này, Trần Hùng mới đem người tới, Vũ Hồng đắc ý:
“Haha, giết 10 mạng người mà Trần đại nhân đến muộn a, may bản quan đến kịp không thì biết bao người vô tội bị chết oan, bản quan mang người đến phủ nha xong tiện tấu báo sự thất trách này của Trần đại nhân.”
Trần Hùng cố nắm chặt tay giữ cho bản thân bình tĩnh, đợi khuất hẳn tiến tới chỗ Mị Nguyệt, động viên:
“Việc này bản quan sẽ báo lên trên, tên này sẽ chịu quả đắng.”
Mị Nguyệt vâng dạ, xong thay đồ trở lại phòng. Vừa mở cửa, bốn bóng áo đen đã có mặt, quỳ gối cung kính:
“Thưa thiếu chủ, chúng thuộc hạ thất trách đã khiến người chịu khổ. Không ngờ Đại Việt nhoáng cái mà dễ dàng xuất hiện hai Đại Tông Sư.”
Mị Nguyệt phất tay:
“Việc này do ta chủ quan, quên mất Đại Việt luôn là đối thủ khó chơi bao đời. Đứng lên đi.”
A Nhất nhẹ giọng:
“Thiếu chủ hay là chúng ta rời đi. Đông Kinh nước khá sâu.”
Mị Nguyệt lắc đầu:
“Khó khăn lắm, chúng ta mới ổn định, giờ bỏ đi làm lại ta không cam. Việc này để ta suy tính thêm.”
Trầm ngâm, tiếp:
“Những kẻ đến thái độ thế nào.”
A Nhất ôm cánh tay mang thương thế, đáp:
“Hai người này chỉ luận bàn võ công và cũng rất khách khí. Nếu hai người đó muốn toàn lực thì chúng thuộc hạ không dễ dàng thế này,”
Mị Nguyệt trầm ngâm:
“Đêm nay canh ba có khách quý tới. Các ngươi xử lý xung quanh và tiếp đón cản thận. Không được để sai xót.”
Bốn người gật đầu xong rời đi.
*
Buổi tối, Quốc thân áo trắng mang theo đám người Đại Lâm tới quán, vừa xuống xe, A Nhất cung kính:
“Thưa Vương gia chủ nhân đã đợi bên trong.”
Quốc gật đầu bước theo, tới một chỗ khuất, Trần Long lấy ra hai mảnh gỗ, nói:
“Thưa Vương gia, vừa nãy khi khám xét mật thất, thuộc hạ thấy thứ này, không biết nó viết gì, mời Vương gia xem.”
Quốc cầm lấy xong nheo mắt nhìn, dù chữ hơi xấu và cách viết kiểu quan thoại khó đọc nhưng dần cũng dịch ra hai chữ: Bạch Liên Giáo và Mặc gia.
Một loạt thông tin hiện nên. Mặc gia là một trường phái triết học thời Xuân Thu – Chiến Quốc. Mạnh Tử từng nói: ‘Không vào với Nho, tức nhập với Mặc’, có thể thấy sự phát triển Mặc gia thời kỳ đó kinh khủng ra sao. Nếu không phải, Hán Vũ Đế với tư tưởng “Trục xuất bách gia, độc tôn Nho thuật” thì không biết Nho gia và Mặc gia, ai mới thống trị Trung Quốc bây giờ. Cũng phải nói tư tưởng của Mặc gia cũng rất tiến bộ: góc nhìn thế giới duy vật, đề cao bình đẳng, không kể tới nhiều yếu tố sai lầm thì đây là đã gần như tiệm cận được tư tưởng Mác.
Còn Bạch Liên Giáo, chính là giáo phái phát triển lâu đời từ thời Tống, Nguyên. Đỉnh cao nhất chính là trở thành một cánh tay đắc lực giúp Chu Nguyên Chương thống nhất Trung Nguyên. Tiếc là sau khi dùng xong, nhận ra nguy hại, Chu Nguyên Chương và các đời hoàng đế nhà Minh sau này luôn tiến hành chèn ép.
Hai thứ tưởng như không hợp lại xuất hiện cùng một lúc, khiến Quốc càng thêm tò mò về thân phận Mị Nguyệt. Một ý tưởng loé lên, nếu thu phục được, có lẽ kế hoạch bên Trung Nguyên rút ngắn rất nhiều. Kết hợp với trí nhớ biết được Hoằng Trị sắp mất, Chính Đức lên ngôi, Bát Hổ chuyên quyền…con đường tương lai thông thuận.
*
Khi Quốc đang miên man suy nghĩ thì một cô gái mặc y phục đỏ, da trắng như bóc, môi đỏ như son, cầm ánh nến heo tiến lại, đây chính là bộ dạng thật của Mị Nguyệt, âm thanh ỏn ẻn, vang;
“Thông Vương đích thân đến quả là vinh hạnh cho tiểu nữ, không biết Vương gia đến để đuổi cùng giết tận tiểu nữ hay sao?”
Quốc lịch duyệt vô số sắc đẹp trên Tiktok nên dù ban đầu hơi thất thần nhưng nhanh lấy lại bình tĩnh, cười lạnh:
“Đó là nhắc nhở nhẹ thôi. Nếu bản vương không cao hứng thì các ngươi sớm thành xác khô ngoài nghĩa địa rồi.”
Xong chỉ tay lên ghế, nói:
“Ngồi đi, chúng ta sẽ không phân chủ tớ, đối đãi bình đẳng, đúng như tư tưởng Mặc gia.”
Mị Nguyệt giật mình, chậm rãi an vị. Nhất thời bầu không khí rơi vào yên lặng. Bởi ai cũng biết trong đàm phán, kẻ mở lời trước luôn là kẻ thiệt…