Chương 50: Vào Cung ( Cầu đề cử, ủng hộ)
Tới phủ, Quốc chẳng kịp thay quần áo mà lăn ra ngủ, dù sao 1 tuần rèn luyện vẫn là quá sức, nếu không phải ‘lỡ hứa’ cùng muốn xem hiệu quả của phương pháp mới, Quốc có lẽ đã sớm bỏ ngang.
Ngày hôm sau khi mặt trời đã lên đỉnh, ánh nắng xuyên qua khe cửa len lỏi khắp căn phòng, Quốc mới mệt nhọc thức dậy, và hành trình từ giường ra đến phòng mất hơn một tiếng. Hương và Quỳnh rất nhanh có mặt, Quốc dần cảm thấy người thư thái, nhẹ giọng:
“Tuần này trong phủ có chuyện gì không.”
Hương lấy từ ngăn kéo ra một chồng bái thiếp, đáp:
“Thưa Vương gia, hầu như các quan lớn đều cho người đến thăm hỏi cùng tặng qua. Đặc biệt Nương nương để Bùi Tâm đến từ sáng, bảo hắn phải mời bằng được Vương gia vào cung mới được quay về.”
Bùi Tâm chính là nô tỳ lớn nên từ bé cùng Bùi Quý Phi, cả hai sớm coi nhau như chị em, từ nhỏ Quốc cũng được chiếu cố rất nhiều, nếu Bùi Tâm có mặt, hắn biết mình không đi không được, thở dài:
“Ngươi mang quà bản vương dặn chuẩn bị lên xe, rồi vào cung.”
Mọi thứ rất nhanh chuẩn bị xong, đoàn xe chậm rãi xuất phát.
*
Có lẽ sự rèn luyện có hiệu quả, dù phải đi bộ một quãng đường, Quốc cũng không cảm thấy mệt mỏi, vừa mở cửa đã thấy Bùi Quý Phi đứng cạnh, Quốc cung kính:
“Con tham kiến mẫu phi.”
Bùi Quý Phi nhìn thấy Quốc rám đen, gầy đi nhiều, một loạt hình ảnh về sự vất vả Quốc trải qua từ từ hiện ra, nước mắt lã chã rơi, xong nàng nhanh chóng quay đâu, dùng khăn lau khô, lạnh giọng:
“Quỳ xuống.”
Quốc bị quát hơi ngu ngơ, xong làm theo, Bùi Quý Phi trầm giọng:
“Ngươi biết ngươi phạm tội gì không?”
Quốc đáp:
“Con không biết, mong mẫu phi chỉ dạy.”
Bùi Quý Phi cầm lấy gậy từ tay Bùi Tâm, vụt mạnh vào lên người, lạnh giọng:
“Ngươi danh tiếng không để ý nhưng cũng phải biết nghĩ cho Lê Đào chứ? Nó là con gái phải học công, dung, ngôn, hạnh…thế mà ngươi vừa về đã dẫn nó đi chơi đêm? Chưa kể còn vào Lầu xanh ‘đại chiến quần hùng’, đây là ngươi thấy bổn cung chưa đủ mất mặt ư?”
Lê Đào đứng bên nghe xong, nhẹ giọng:
“Thưa mẫu phi….”
Nhưng chưa nói hết, Bùi Quý Phi trừng mắt:
“Quỳ xuống, hai ngươi ở đó ngẫm lại việc đã làm, bổn cung sẽ quay lại sau. Được thì đứng lên, không cứ quỳ ở đó cho đến khi nào hiểu thì thôi?”
*
Nhanh chóng trong sân chỉ còn hai người, Quốc sớm chuẩn bị, lấy trong ngực ra đệm nhỏ đặt dưới hai đầu gối xong đưa qua, nói:
“Hoàng huynh sớm nói có gì hoàng huynh gánh, giờ vạ lây khổ chưa.”
Lê Đào lắc đầu:
“Hoàng muội cũng làm sai? Cùng chịu tội với hoàng huynh.”
Xong làm mặt quỷ, tiếp:
“Lát mẫu phi ra, hoàng huynh nhớ nói ngon ngọt vài câu, mẫu phi trong nóng ngoài lạnh.”
Quốc gật đầu, xong cả hai tám chuyện trên trời dưới đất, nhưng đến khi khát khô cả họng, Bùi Quý Phi vẫn chưa trở lại, Quốc cốc nhẹ:
“Hoàng muội đúng là miệng quạ đen.”
Mà bên trong phòng, Bùi Tâm chứng kiến toàn bộ xong quay sang bên, cung kính:
“Thưa nương nương, hoàng tử và công chúa đều biết sai, nương nương mau thả, không sợ hoàng tử sức khoẻ yếu, dễ nhiễm bệnh.”
Bùi Quý Phi hừ lạnh:
“Chúng còn nói khoẻ lắm chưa mệt đâu, lần này cho chúng nhớ lâu, không thể vô pháp vô thiên, trở về Kinh Thành không thèm vào thăm bổn cung, tót cái đã đi chơi. Ngươi biết bổn cung lo thế nào không?”
Bùi Tâm nhẹ giọng:
“Hoàng tử và công chúa còn nhỏ, tuổi ăn tuổi lớn, nên chưa suy nghĩ nhiều, mong nương nương tha thứ.”
Bùi Quý Phi nghe êm lòng, gật đầu:
“Vậy ngươi đi bảo đám Ngự Thiện Phòng mang đồ lên đi.”
Dứt lời, cầm gậy đi ra, hừ lạnh:
“Hai ngươi đã biết lỗi sai của mình.”
Quốc và Lê Đào đồng thanh:
“Thưa mẫu phi, chúng biết sai.”
Bùi Quý Phi trầm giọng:
“Vậy hai ngươi biết mình sai đâu.”
Quốc đáp:
“Thưa mẫu phi, lần sau về Kinh Thành, con cần vào thăm người luôn. Cộng thêm không dẫn Lê Đào đi chơi ban đêm, và không vào Lầu Xanh.”
Lê Đào đáp:
“Con sẽ không bắt hoàng huynh dẫn ra ngoài đi chơi ban đêm, chăm luyện đàn cùng đọc sách.”
Bùi Quý Phi gật đầu:
“Đứng lên đi, lần sau vi phạm không chỉ như thế đâu.”
Nói xong quay đầu, Lan Hương và Đại Lâm cũng xuất hiện, đỡ cả hai dậy. Vừa an vị thì Bùi Tâm cũng bưng lên hai bát chèn sen ấm, Bùi Quý Phi nói:
“Uống đi, không ốm, người đời lại nói bổn cung ác.”
Cả hai ấm lòng, Lê Đào đáp:
“Thưa mẫu phi, nhưng nhiều lắm, con không ăn hết, mẫu phi phụ giúp con với.”
Bùi Quý Phi lắc đầu:
“Bổn cung ăn chán rồi, ăn nhanh không nguội mất ngon.”
Cả hai gật đầu, xong vừa ăn Quốc vừa kể hành trình đã trải qua khi từ Kinh Thành tới Quảng Nam và ngược lại, cũng như cuộc sống mới ở Quảng Nam. Tất nhiên những việc đánh cướp, chặn giết đều bị lược bỏ, hầu như toàn màu hồng. Nghe xong, Bùi Quý Phi mới nhẹ nhõm, cười:
“Thế là bổn cung lo xa ư. Ở đó không ai quản, ngươi sống tiêu dao hơn cả Đông Kinh.”
Quốc cười hì hì, xong vô trán, nói:
“con có mua quà biếu mẫu phi cùng Lê Đào mà quên mất.”
Quay sang, nhẹ giọng:
“Đại Lâm ra lấy vào cho bản vương.”
Rất nhanh hai hộp gỗ tinh xảo được đưa tới, trong ánh mắt nghi hoặc của hai người, Quốc tiếp:
“Thưa mẫu phi, thứ này được gọi là xà bông, được chiết suất từ các dược liệu quý, giúp loại trừ bụi bẩn, đẹp da. Người chỉ cần nhúng nước xong chà nhẹ, bọt được tạo ra, qua đó kéo đi vết bẩn.Công dụng giống nước cánh hoa nhưng tiện lợi và hiệu quả hơn.
Thứ này, con cũng may mắn có được khi trao đổi với thuyền buôn của Thiên Trúc.”
Nghe xong, Bùi Quý Phi cầm lấy mở ra, một hương thơm dịu toả ra, khi cho chút nước, nhanh chóng bọt tạo ra, vô cùng đẹp mắt. Bùi Quý Phi gọi Bùi Tâm lại nói nhỏ, xong Quốc không hiểu bị đuổi ra ngoài. Thế là đành loanh quanh đi dạo. Hầu như trang trí không khác xưa, ngoại trừ mấy cây hắn trước trồng thêm tươi tốt. Hỏi đám nô tỳ thì mới rõ là do mẫu phi tự tay chăm, Quốc nghe xong trong lòng thêm ấm áp, đồng thời tự trách bản thân.
*
Nửa tiếng sau, cả hai mới xuất hiện trở lại, so với lúc nãy, gương mặt cả hai thêm tươi sáng, ánh mắt nhìn Quốc đầy nhu thuận, Bùi Quý Phi nói:
“Thứ này bổn cung rất thích, ngươi hôm nào mua thêm về cho bổn cung.”
Quốc đáp:
“Vâng, xà bông cũng có rất nhiều vị, từ hoa hồng, bí đao, nghệ…người cứ dùng thử, thích loại nào thì con sai đi mua thêm.”
Bùi Quý Phi gật đầu:
“Mà nói đi, có việc gì cần nhờ vả bổn cung.”
Quốc cười khổ:
“Đâu, đây chút lòng thành, con hiếu kính mẫu phi….”
Bùi Quý Phi hừ lạnh:
“Bổn cung nuôi ngươi từ nhỏ không rõ? Không có việc thì sẽ không hiến ân cần.”
Quốc cười khổ:
“Dạ, hôm trước Bá phụ mang bái thiếp tới phủ, nhớ tới lời dặn của mẫu phi trước đây, nên ngày mai con cũng muốn qua đó, nhưng ngặt lỗi chưa biết mua đồ thế nào, mong mẫu phi chỉ giáo.”
Nghe vậy, Bùi Quý Phi cũng kinh ngạc, phải biết từ nhỏ Quốc không quá muốn đi gần họ ngoại, tránh được càng xa càng tốt, nàng đứng lên, dùng tay sờ trán, nhíu mày:
“Không sốt a.”
Xong phân phó Bùi Tâm:
“Đi gọi Thái Y viện cho bổn cung.”
Quốc vội can:
“Mẫu phi, con không sao. Lần này bái phỏng ngoài nhớ lời mẫu phi cũng muốn nhờ mấy cậu giúp đỡ chuyện giám quốc mà phụ hoàng sắp phân phó. Dù không tranh nhưng con cũng cần làm tròn vai, tránh phụ hoàng tức giận lột da và đám Sử viện nghi vào sách, bêu diếu với đời sau.”
Bùi Quý Phi còng chưa trả lời thì phía sau một giọng nói âm trầm vang:
“Đang nói xấu trẫm gì thế.”
Ba người giật mình, quay người cung kính:
“Thần thiếp tham kiến bệ hạ.”
“Con tham kiến phụ hoàng.”
Hiến Tông cười:
“Đứng lên đi.”
Xong ra hiệu để đám thái giám, cung nữ ra ngoài, khi ngồi cạnh Bùi Quý Phi, cười:
“Nàng hôm nay dùng gì thơm thế.”
Bùi Quý Phi bị Hiến Tông hỏi vậy trước hai con, gương mặt ngượng ngùng kể về quà Quốc tặng, Hiến Tông nghe xong gật đầu, rồi quay ra nhìn Quốc chăm chú, cười:
“Chẳng lẽ chỉ mẫu phi xứng đáng có quà còn trẫm không xứng.”
Quốc cười, đáp:
“Thưa phụ hoàng, tất nhiên là có ạ. Con định đợi bái phỏng mẫu phi xong mang qua cho phụ hoàng, người đã ở đây để con bảo Đại Lâm mang vào.”
Không lâu, hai thùng gỗ có mặt, bên trên điêu khắc tinh tế, Quốc ấn nhẹ, nắp mở ra, lộ ra hai bình sứ dán hai chữ Tiên Tửu, tiếp:
“Con biết phụ hoàng thích thưởng rượu, nên hôm trước mới tới Thiên Lâu Các mua để hiếu kính người. Thế mà có người đặt điều con.”
Hiến Tông sớm rõ Thiên Lâu Các là của trong túi của Quốc, thứ này khác gì mang từ kho ra, chưa kể còn nhân đó giảo biện, trong lòng hừ lạnh nhưng nghĩ tới đây là lần đầu tiên Quốc tự chuẩn bị tặng quả cho mình, cười:
“Tốt. Con trai lớn có lòng a, trẫm cũng không thể nhận không.”
Trầm giọng, tiếp:
“Việc bàn luận hôm trước trên triều ngươi chắc hẳn đã biết, trẫm định để bốn người các ngươi tiến hành ở Công Bộ, Hình Bộ, Hộ Bộ và Quốc Tử Giám. Cho ngươi chọn trước, muốn chọn cái gì.”
Quốc đáp:
“Thưa phụ hoàng, từ nhỏ con lười học, nhưng chuyến đi Quảng Nam này, con thấy mình thiếu sót rất nhiều, nên muốn tới phụ trách giám sát Quốc tử giám, qua đó học hỏi thêm.”
Nghe xong, Hiến Tông suýt nữa ho sặc sụa, bởi chứng kiến những gì Quốc đang làm ở Quảng Nam, hắn biết kiến thức Quốc hơn tầm đám sĩ phu nhiều. Lời đó hắn không tin. Ý định ban đầu, hắn muốn Quốc chọn Công bộ, bởi nơi đó chuẩn bị xây thành Vô – băng, thợ lành nghề rất thiếu, nếu Quốc quản Công bộ có thể trong tối âm thầm điều chuyển người tới Quảng Nam cho bản thân dùng. Nhưng Quốc đã chọn, hắn cũng không tiện phản bác, đáp:
“Được rồi…trẫm chuẩn tấu.”
Quốc tạ ơn, xong cùng Lê Đào rời đi. Khi không còn ai, Bùi Quý Phi tựa vào lòng của Hiến Tông nhẹ giọng:
“Bệ hạ sớm biết tính Dung nhi, hắn làm xằng bậy, nếu cho hắn thực đảm nhiệm, sợ rằng sớm bị các quan hạch sách. Nhất là Quốc Tử Giám, xưa nay là chỗ An Vương..”
Hiến Tông nhẹ giọng:
“Hắn thích làm gì thì làm đi. Có trẫm ở đây, ai dám ý kiến.”
Xong cười:
“Trời không còn sớm, nên nghỉ ngơi.”
Bùi Quý Phi gương mặt ửng hồng, đáp:
“Vâng.”..