Chương 49: Rèn luyện ( Cầu đề cử, ủng hộ)
Trở lại phía thành Nam, khi gà vừa gáy, Lê An đã dẫn theo đám người đi tới từng sở Hoả và sở Thuỷ cầm kẻng gõ vang, cao giọng:
“Toàn quân tập hợp, trong vòng 1 tuần trà có mặt ở thao trường.”
Nghe được âm thanh, từ trong những căn nhà vang lên tiếng xôn xao, chẳng mấy chốc 2/3 có mặt, theo hướng dẫn của Quốc và Lê Đào chia thành hai, xếp thành những hàng ngang đều song song. Trên đài, Lê Thuần trầm giọng:
“Sở Hoả, tiến hành điểm danh, báo cáo quân số…”
Quốc hô vang:
“Một.”
Những người tiếp theo nhanh chóng làm theo, sau 1 tuần trà thì xong, Quốc chạy đều bước lên, cao giọng:
“Báo cáo…sở Hoả quân số 2500 người, đến 2000 người. Hết.”
Sau đó là phía Lê Đào, con số không khác là bao, Lê Thuần lướt nhìn toàn bộ, lạnh giọng:
“Con hổ có dũng mãnh đến mấy nếu nhốt lâu ngày cũng thành con mèo bệnh. Con lừa mà rèn luyện liên tục cũng biết cắn người. Từ hôm nay, khi kẻng kêu, trong vòng tuần trà các ngươi phải có mặt ở thao trường xếp hàng ngay ngắn, xong tiến hành tập thế dục buổi sáng, kẻ nào chậm sẽ chịu trường phạt.”
Dứt lời, bước tiến tới chỗ đám người tới muộn, quát:
“Ngẩng cao đầu.”
Âm thanh hùng hùng khiến cả đám run sợ, gian nan ngẩng đầu, Lê Thuần tiếp:
“Các ngươi biết mình sai ở đâu không?”
Lê Hùng run run:
“Thưa vương gia, hôm qua uống hơi nhiều với vương gia không…”
Lê Thuần cắt ngang:
“Sai là sai, bản vương không muốn nghe lý do lý trấu. Nhưng nể tình lần đầu sai phạm, phạt chạy quanh thao trường 5 vòng. Bắt đầu.”
Nhìn khí thế của Lê Thuần, cả đám sớm nghĩ rằng bản thân ít nhất cũng chịu 10 hèo nhưng không ngờ chỉ có vậy, rối rít cảm tạ xong tiến hành chạy bộ. Nhưng đêm qua vừa uống rượu xong, cả người sớm đau nhức, lại thêm chưa ăn, chỉ sau một vòng ai cũng thở dốc, có người gã gục xuống, quỳ trên đất. Chứng kiến cảnh tượng trên, trong các sở nhanh chóng phát ra tiếng cười nhại và chế giễu, khiến những người gã xuống cúi đầu, gương mặt đỏ au. Quốc nghé tai Lê Thuần nói nhỏ, Lê Thuần hiểu ý chầm chậm chạy tới chỗ người lính ngã xuống, đưa bàn tay ra, mỉm cười:
“Đứng dậy nào.”
Tên lính bị hành động này xúc động, run run:
“Cảm ơn Vương gia.”
Lê Thuần nhẹ giọng:
“Đi, còn một chút, bản vương cùng ngươi chạy. Là người lính Đại Việt, chúng ta không bao giờ được bỏ cuộc.”
Người lính nước mắt như mưa đứng lên chạy song song cùng Lê Thuần về đích. Quốc đánh mắt cho Lê Đào, hai người cũng tiến tới đỡ những người lính đã ngã xuống, cùng nhau chạy song song về đích. Chẳng ai bảo ai, toàn bộ binh lính trong Túc Vệ Quân tiến hành chạy đều, mất hơn một tiếng, mọi người cũng hoàn thành. Lê Thuần cười:
“Bản vương rất vui, các ngươi cùng bản thân bên ngoài địa vị khác nhau, nhưng đã ở trong doanh trại đều chung một thân phận, địa vị, và gọi nhau bằng hai từ đồng chí. Làm mọi việc đều phải đồng lòng, giúp đỡ lẫn nhau, một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ..”
Dứt lời kể về câu chuyện bó đũa, khi kết thúc, không ai bảo ai, hơn 200 người bước ra, quỳ gối:
“Xin Vương gia trách tội, chúng tôi vừa rồi đã cười nhạo.”
Lê Thuần nhẹ giọng:
“Nếu các ngươi đã nói vậy thì lên đây, nhìn toàn bộ mọi người nói ra lời xin lỗi.”
Cả đám nghe xong, gương mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng nói:
“Thật….thật xin lỗi.”
Mỗi người dứt lời, Lê Thuần nhìn phía dưới, mỉm cười:
“Các ngươi có đồng ý..”
Cả đám nhìn nhau, đáp:
“Có…”
Cứ như vậy hơn 100 người cũng xin lỗi xong. Lê Thuần cao giọng:
“Mỗi sáng, chúng ta sau khi chạy sẽ tập Thể dục buổi sáng..Lê Phúc, lên hướng dẫn mọi người.”
Được lệnh, Lê Đào bước lên, dù sớm chuẩn bị nhưng thấy hơn 1 vạn con mắt nhìn bản thân, nàng vẫn có chút run, Quốc cười:
“Cố lên.”
Thấy được sự động tác cổ vũ của hoàng huynh, Lê Đào vừa tập vừa hô vang:
“Tôi dậy anh bài tập thể dục buổi sáng
Một hai ba bốn hít thở hít thở hít thở
Một tay đưa cao lên trời
Hai tay dang ngang bờ vai
Ba tay song song trước mặt
Bốn buông cả hai tay.”
Nhìn động tác kỳ hoa, cả đám đều ngượng ngùng làm theo, dần dần cả đám tập xong. Nhìn trời đã lên cao, Lê Thuần cho mọi người nghỉ ngơi
*
Buổi trưa ăn xong xuôi, cả đám đi ngủ, đầu giờ mùi, tiếng kẻng lại kêu, khác với buổi sáng, chưa đầy 10 phút, toàn bộ đã có mặt, xếp hàng ngay ngắn, Quốc bắt đầu hướng dẫn cả đám học môn: đội hình đội ngũ. Ví như đứng nghiêm, tập trung xếp hàng nhanh chóng, đi bước đều, chạy bước nhỏ theo đội hình. Bên phải, bên trái quay…. Ban đầu cả đám cười cợt, coi là này đơn giản, nhưng khi Quốc bắt đứng nghiêm 2 canh giờ cả đám dần sợ, mô hôi lã chã. Chúng giống như ta nâng một ly nước nhỏ, trong vòng 1-2 phút thì đơn giản, nhưng càng lâu thì ly nước tựa như tạ sắt, cực kì mỏi. Thấy đủ, Quốc cho mọi người ngừng, Lê Thuần bước lên, cao giọng:
“ Đây là bài học mà hôm nay bản vương muốn các ngươi nghi nhớ. Rèn luyện tinh thần bền bỉ cao, cũng như quen tính sự chuyên nghiệp hóa của quân đội. Binh lính phải nghe quân lệnh tuyệt đối, không thể có bất kỳ ý kiến nào khác ngoài chỉ huy.”
Toàn bộ đồng thanh:
“ Rõ.”
Sau đó, cả đám được cho nghỉ ngơi tắm rửa thay quần áo, đúng giờ Dậu có mặt ở thao trường dùng bữa. Khác với sự rèn luyện đầy khổ ải thì ăn uống vô cùng đầy đủ, gồm: thịt, trứng, cá..So với tình hình thời này thì không khác nào mỹ vị. Ai cũng ăn uống ngồm ngoằm. Điều đặc biệt nhất là Quốc và Lê Thuần đích thân ngồi ăn, cười đùa hỏi han. Khiến binh lính đầy thiện cảm.
*
Một tuần nhanh chóng trôi qua, cả đám dần quen với cường độ với các bài tập trên. Quốc cùng Lê Thuần bắt đầu tăng cường rèn luyện bằng việc, tập trung những binh sĩ trong một khu đất rộng, gọi là Doanh trại. Ban đêm tiến hành canh gác luân phiên. Thỉnh thoảng, bất ngờ, tiến hành nửa đêm tập hợp. Dần dần chỉ cần nghe tiếng kẻng, toàn bộ phải quần áo chỉnh tề, giường chiếu gọn gàng, kẻ chậm chân chắc chắn là sẽ bị đòn roi, và cả doanh trướng phải tăng cường gấp đôi khối lượng.
Chính vì vậy, tính phối hợp giữa những người này vốn xa lạ, trở nên bền chắc. Tinh thần đoàn kết được gia tăng, một đội quân dần ra hình ra dáng.
Phải nói đám người được tuyển chọn đưa tố chất tốt, ngoài những buổi đầu la oai oát, kêu than, thì giờ dù đã thêm các bài chạy vượt chướng ngại vật, vác balo hành quân..toàn bộ vất vả quen, bọn chúng chuyển sang bàn bạc, xem hôm nay ăn gì.
*
Ban đêm, Quốc tới chỗ Lê Thuần, cười:
“Hoàng đệ đưa cho hoàng huynh một món quà lớn.”
Lê Thuần hiếu kỳ cầm lấy, nhưng khi đọc xong, sắc mặt trắng xanh, nhìn Lê An:
“Theo danh sách, gọi đám này đến đây.”
Rất nhanh hơn 800 người có mặt, cả đám tiến lên vô cùng hí hửng, cười đùa trò chuyện, nhưng khi Lê Thuần để cho binh lính giơ đao sáng loáng bao quanh, ánh mắt nhìn chằm chằm, cả đám run run:
“Thưa Vương gia, hạ quan không biết đã làm gì sai?”
Lê Thuần chậm rãi niệm:
“Lê Hùng, quê huyện Lôi Dương, họ hàng xa với Trịnh Duy Minh….”
Từng chữ ra, Lê Hùng run sợ, quỳ gối:
“Mong Vương gia tha tội, ban đầu chúng hạ quan tiến vào là do sắp xếp, nhưng một tuần này chứng kiến tất cả, hạ quan đã sớm trung thành với Vương gia.”
Những người khác cũng quỳ gối, nói ra người đứng sau và cầu xin tha thứ. Quốc mỉn cười:
“Đứng lên đi. Các ngươi sẽ bị tạm giam bốn ngày, xem biểu hiện, nếu tốt bản vương sẽ tha thứ.”
Cả đám ngoan ngoãn theo Lê An rời đi. Không còn ai, Lê Đào nghi hoặc:
“Hoàng huynh, sao không giết đám người đó đi, mà giam giữ làm gì?”
Quốc đáp:
“Nếu giết đi, thì cũng chỉ tránh được 1 lần, sau đó đám đó sẽ tìm cách mua chuộc, trà trộn khi đó càng vất vả hơn, không bằng nhân đám này đang cảm tình tốt, quy phục, làm phản gián.”
Lê Thuần nhíu mày:
“Đám này đều dạng tử sĩ rất khó mua chuộc.”
Quốc cười, xong chậm rãi nói:
“Đám người đó được đào tạo chịu đựng sự tra tấn về thể chất lên theo cách thông thường rất khó có thể khuất phục, dù có thì rất tốn thời gian, hoàng đệ thay đổi phương hướng đánh vào tâm lý.
Đầu tiên, giam giữ đám đó trong phòng tối, để chúng không được ngủ. Kẻ nào ngủ thì sẽ treo ngược và dùng nước tạt cho tỉnh.
Đến lúc này, hoàng đệ sẽ cho chúng đeo mặt nạ bịt kín mồm mũi, xong đốt thuốc phiện và bơm khói buộc chúng phải hít, đến nghiện với thôi.
Và chỉ cần dùng đó để khống chế cơn thèm thuốc, đám đó sẽ tuân thủ và truyền những tin ta muốn về phía sau.”
Lê Thuần và Lê Đào nghe xong cảm thấy rất kỳ diệu nhưng không quá hiểu, Lê Thuần hắng giọng:
“Vậy Hoàng huynh sẽ bảo Lê An làm theo cách hoàng đệ nói, mà hôm nay hoàng đệ đến không phải chỉ mỗi đưa quà.”
Quốc gật đầu, đưa qua quyển số, nói:
“Một tuần đã trôi, hoàng đệ và Lê Đào đến xin phép hoàng huynh trở về. Những bài tập khác, hoàng đệ đã nghi ở bên trong, hoàng huynh xem qua và để cho đám người thân tín tiến hành tiếp.”
Lê Thuần đáp:
“Ừm. Mà không ngờ cách huấn luyện của hoàng đệ thật tốt, khí thế của 5000 người cao rất nhiều. Trước hoàng huynh để đám người làm tốt những bài sẵn có, kèm thêm huấn luyện đao thương. Chuẩn bị cho tuần sau quyết chiến.”
Xong cả hai hàn huyên một hồi, cuối cùng Quốc và Lê Đào rời đi. Lê Thuần đợi bóng xe đi khuất khẽ thở dài tiến vào doanh trướng…