Chương 14: Hắc Diên trận địa (6)
- Trang Chủ
- Xuyên Thư Thành Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Một Sư Tôn Gương Mẫu
- Chương 14: Hắc Diên trận địa (6)
Mặc dù đã đoán trước được nhưng khi vào trận pháp nhìn thấy cánh tay trống không của mình Mộ Từ Liên vẫn không khỏi có chút mất mát.
Thôi được rồi, nam chính có nghĩa vụ của nam chính, nhân vật phụ như hắn không xen vào được, cũng không xen vào nổi. Vừa hay cho Mộ Từ Liên chút không gian để đi tìm kẻ chủ mưu đứng đằng sau vụ việc.
Hắn thả thần hồn đi tìm khắp mộng cảnh, rất nhanh đã tìm được tung tích của kẻ kia. Nói ít làm nhiều, Mộ Từ Liên đuổi theo ngay.
Đến một phiên chợ phồn hoa, ở đây có đủ loại người, ma tộc với nhiều loại hình thái lẫn trong một đám con người còn cười đùa vui vẻ, nhìn chung là cảnh tượng khó gặp ở tam giới hiện tại.
Một màn ảo cảnh này không làm khó được Mộ Từ Liên, hắn lần mò theo hơi thở của người kia đến tận một căn khách điếm nhỏ nọ, chỉ cần liế mắt một cái hắn đã có thể biết người mình muốn tìm là ai.
Ở cái nơi mọi người đều tất bật với công việc của mình, người đàn ông nhàn nhã ngồi uống trà kia dường như mang đến cho người ta một cảm giác tồn tại quá đỗi vi diệu, thế nhưng những người xung quanh lại chẳng ai để ý đến hắn, vẫn chăm chăm bận bịu với công việc của mình như những con rối gỗ được lập trình sẵn.
Người đó mỉm cười nhàn nhạt, dơ tách trà lên làm động tác chào thân thiện với Mộ Từ Liên.
“Đợi lâu rồi nhỉ?” Không vội xốt xắng, Mộ Từ Liên vẫn bình thản từ từ đi lên lầu rồi ngồi đối diện với người đàn ông đó.
“Không lâu lắm, chỉ là trà nguội mất rồi.” Người nọ tỏ ra dửng dưng với hành động thất lễ của Mộ Từ Liên, dơ tay gọi tiểu nhị mang thêm một chum trà mới.
“Mộ Từ Liên, phong chủ Liễu Đằng Phong.”
“Ta biết” Hắn ta cười trừ rồi nói tiếp: “Hân hạnh được gặp, tại hạ Lâm Nhất.”
Mộ Từ Liên cũng cười, hai người đối mặt dương cung bạt kiếm, mùi thuốc súng bay mịt mù.
Lâm Nhất à, cái tên này chưa từng xuất hiện trong nguyên tác, là tên giả hay phải chăng cũng là người xuyên không đi làm nhiệm vụ?
Mộ Từ Liên cũng lười giả vờ giả vịt, trực tiếp cắt ngang màn chào hỏi xã giao nhàm chán này, “Người cũng đến đông đủ hết cả rồi, chúng ta bắt đầu chuyên mục hỏi đáp được rồi chứ.”
Không đợi Lâm Nhất nói đồng ý, Mộ Từ Liên hỏi luôn: “Mục đích của ngươi là gì?”
“Thấy tình tiết chậm quá rồi, đẩy nhanh tiến độ chút để giết thời gian có được không.”
Mộ Từ Liên im lặng, không tỏ thái độ mình có tin lời nói kia là thật hay không.
“Đến lượt ta nhỉ, để xem nào, cũng không có gì tò mò về ngươi cả, nhưng ta có một đề nghị không biết Mộ công tử có muốn nghe chút không.” Lâm Nhất cười càng thêm tươi.
“Ồ, nói thử xem nào.”
“Bỏ tên nam chính cặn bã kia đi theo ta có được không.”
Còn tưởng sẽ phải tốn không ít thời gian để cạy miệng tên này, không ngờ hắn ta lại chủ động nhắc đến nam chính và nguyên tác.
Mộ Từ Liên nhướn mày, làm bộ ngả ngớn đáp, “Đề nghị không tồi, thế còn hệ thống, còn nhiệm vụ thì tính sao?”
Nếu đã mở lời nhắc đến nam chính, Mộ Từ Liên không ngại vạch đường cho hươu chạy, trực tiếp thăm dò nông sâu về hiểu biết của người này đối với hệ thống.
Lâm Nhất híp mắt cười nhạt, cái nụ cười quen thuộc của lũ cáo già tinh ranh mà Mộ Từ Liên ghét nhất. Im lặng một lúc rồi hắn ta cũng mở lời: “Mộ công tử có để ý thấy dạo gần đây hệ thống xuất hiện rất ít không, giống như là…”
Lâm Nhất kéo dài âm cuối, bày vẻ suy tư không biết có nên nói hay là không. Mộ Từ Liên phối hợp với hắn, chống tay lên cằm trông dáng vẻ rất chăm chú, qua một khoảng thời gian Lâm Nhất mới thấy hài lòng, nói tiếp: “Giống như là dang bị một thế lực nào đó áp chế vậy.”
“Thế lực nào, nam chính sao?”
“Bingo, đoán đúng rồi.” Lâm Nhất bỗng cười phá lên như một đứa trẻ, cười đến chảy cả nước mắt phải lấy tay gạt đi, “Quả nhiên công tử rất thông minh.”
Mộ Từ Liên rất muốn hỏi hắn một câu là: Anh bạn à, mới trốn ra từ trại thương điên hay sao mà cười lắm thế, không sợ cười đến thăng thiên luôn sao.
“Nam chính thế giới này tự sinh ra ý thức riêng rồi, sẽ cắn nuốt hệ thống trong vô thức, thế nên nó mới phải trốn, ngoài mấy việc như tuyên bố nhiệm vụ không thể thiếu ra thì bình thường sẽ hạn chế xuất hiện nhiều nhất có thể và không can thiệp quá nhiều vào tiến độ nhiệm vụ, vậy nên chúng ta nói gì ở đây nó cũng không biết được đâu.”
“Có ý gì?” Mộ Từ Liên mở cờ trong bụng nhưng ngoài mặt vẫn ngay thơ hỏi.
Lâm Nhất thản nhiên vươn tay ra nghịch mấy sợi tóc xõa bên vai Mộ Từ Liên, thậm chí còn làm hành động quá đáng hơn là hôn nhẹ lên đấy.
Không được đánh người, không được đánh người, không được đánh người.
Gân xanh trên tay Mộ Từ Liên nảy lên từng nhịp, hắn khéo léo kéo dài khoảng cách giữa hai người bằng cách ngả lưng dựa lên thành ghế, để tóc mình trượt ra khỏi bàn tay kia. Cứ coi như mặt mũi cũng đẹp đi cơ mà hai thằng đực rựa ngồi ve vãn nhau thế này nghĩ thế nào cũng thấy ớn lạnh, Mộ Từ Liên sợ chuyến này mình không giữ được tấm thân trong sạch mất.
“Làm sao ta dám chắc đi theo ngươi sẽ được lợi hơn, nam chính mạnh như vậy, bàn tay vàng nghịch thiên cũng không phải chỉ có cái danh.”
– ———-Chuyện ngoài lề———–
Mụ mị: Đẹp trai mà sao nết kỳ vậy anh, cứ sấn sấn lấy con nhà người ta hoài =))))
Lâm Nhất: Anh đẹp anh có quyền bé ơi.