Chương 19 - Chương 11
- Trang Chủ
- Xuyên Thư: Nữ Phụ Truyện Thanh Mai Trúc Mã Muốn Bãi Công - ông Gia Ninh
- Chương 19 - Chương 11
Lúc này, tại biệt thự to lớn nhà họ Yến, âm thanh bén nhọn của phụ nữ vang lên: “Rốt cuộc mày muốn làm gì? Mày làm tao và cha mày mất mặt còn chưa đủ sao?”
Người đàn bà ấy chính là nữ chủ nhân của Yến gia hiện tại, cũng là mẹ ruột của Yến Thời Kim – Phó Dung Hi.
Bà tức giận ném một xấp ảnh lên bàn, chúng vương vãi tứ tung. Trong ảnh hình Yến Thời Kim cũng Tuần Dữu ở cạnh nhau nom rất thân mật.
“Mày có biết con bé đó là ai không? Nó là Tuần Dữu! Là người thừa kế duy nhất của hai nhà Tuần – Cần!” Sắc mặt bà lạnh nhạt nhìn thanh niên mảnh khảnh trước mặt. Phó Dung Hi rất đẹp, cộng thêm sự chăm sóc cẩn thận khiến ngoại hình nhìn như chớm ngưỡng 30, không ai nghĩ con trai bà đã gần 20 tuổi.
Là nữ chủ nhân Yến gia, khí chất bà ưu nhã ung dung, không một chỗ nào không tinh xảo, quý phái. Ngoại trừ khuôn mặt có vài phần tương tự, dường như không có chút liên hệ gì đến người thanh niên tối tăm, u ám nọ.
Nhìn người thanh niên cả người âm trầm chỉ rũ đầu im lặng không nói một lời nào không khác gì một khúc gỗ, trong mắt bà hiện lên vài phần chán ghét.
“Yến Thời Kim, nó không phải người cậu có thể trêu chọc, đừng mơ tưởng đến những gì không thuộc về mình.” Giọng Phó Dung Hi lạnh băng: “Chúng tôi trăm cay ngàn đắng mới tìm được cậu về, không phải để cậu làm mất mặt.”
Yến Thời Kim vẫn không lên tiếng, hắn đứng im tại chỗ không nhúc nhích, cả người không khác gì một khúc gỗ lạnh băng không có sức sống.
Thật ra tiền, quyền Yến gia không kém cạnh Tuần gia hay Cần gia, nếu như bọn họ thành đôi đương nhiên là môn đăng hộ đối, người lớn hai bên cũng sẽ vui mừng.
Thế nhưng, Yến Thời Kim là ngoại lệ.
Năm ba tuổi, hắn bị thất lạc, đến năm 18 tuổi mới tìm lại được. Khi người nhà họ Yến tìm tới, hắn đang ở công trường dọn gạch, trên người ám đầy mồ hôi cùng bụi bẩn, hoàn toàn khác xa so với Yến gia luôn sạch sẽ gọn gàng.
Huống chi, hắn còn chưa tốt nghiệp cấp 3, nếu để người ngoài biết nhà họ Yến có đứa con như vậy, thể diện của họ vứt đi đâu?
“Sao cậu không giống cha cậu chút nào vậy?” Phó Dung Hi thất vọng nhìn Yến Thời Kim: “Thậm chí còn thua kém cả anh trai cậu! Rõ ràng… Rõ ràng khi còn nhỏ không phải như thế này.”
Năm đó Yến Thời Kim như thế nào?
Ai đã gặp đều không thể quên được, hắn thiên tư thông minh, mới lên ba đã biết rất nhiều từ, phép tính đơn giản cũng không thể làm khó được.
Hồi ấy, ai mà ngưỡng mộ Yến gia sinh ra một thần đồng?
Yến Thời Kim thân là con út* thậm chí còn thông minh hơn con trưởng.
Lúc đó, mọi người đều khen cậu là thiên tài.
Điều này khiến người ta tự hào đến cỡ nào chứ?
Nhưng vì sao sau mười mấy năm, thiên tài năm ấy giờ đây lại thành… phế vật?
Phó Dung Hi là vợ hai của Yến Minh Sơn. Trước đó, ông từng có một người vợ, chỉ tiếc bà ấy bạc phước, khi sinh con trưởng Yến Trường Hạ liền chết vì khó sinh.
Bốn năm sau, Yến Minh Sơn tái hôn, cưới Phó Dung Hi – tiểu thư nhà họ Phó. Một năm sau, hai người sinh ra Yến Thời Kim. Hắn cũng là con trai duy nhất của họ.
Yến Trường Hạ từ nhỏ đã thông minh, được Yến Minh Sơn tự mình bồi dưỡng để thành người thừa kế. Hai năm trước, sau khi hoàn thành việc học ở nước ngoài, anh ta trở về, vào công ti với một vị trí nhỏ. Hiện tại, dù mới 24 tuổi đã lên được vị trí quan trọng.
Mà con trai nhỏ Yến Thời Kim khi bé thậm chí còn xuất sắc hơn, nhưng đến nay đã gần hai mươi tuổi lại chẳng làm nên trò trống gì.
So với Yến Trường Hạ học hai học vị thạc sĩ, Yến Thời Kim còn chưa học xong cấp 3 không có gì có thể so sánh.
Sau khi phát hiện không thể bồi dưỡng hắn, Yến Minh Sơn liền dứt khoát vứt bỏ cậu con trai mới vừa tìm lại, đưa hắn vào đại học với tư cách bàng thính sinh liền mặc kệ mà dốc lòng với con trai lớn.
Nghe vậy, Yến Thời Kim cuối cùng cũng ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo nhìn Phó Dung Hi.
Cặp mắt kia thanh triệt, sạch sẽ đến mức tưởng chừng như phản chiếu tất cả những gì dơ bẩn xung quanh.
“Mẹ.” Yến Thời Kim bỗng gọi bà một tiếng, chất giọng thanh đạm vang lên: “Mẹ thật sự nghĩ con sẽ mãi giống như khi còn nhỏ sao?” Không đợi Phó Dung Hi đáp lời, hắn lại nói tiếp: “Hoặc là, mẹ nghĩ con sẽ vượt qua anh?”
Sắc mặt bà lập tức cứng đờ.
Một lát sau, bà trầm mặt, quát: “Yến Thời Kim, cậu có ý gì? Đây là thái độ nói chuyện với người lớn sao? Lễ phép đâu rồi?”
Khoé môi Yến Thời Kim khẽ nhếch như đang cười, thế nhưng trong mắt lại không có chút ý cười.
“Mẹ yên tâm, con và Tuần Dữu không có quan hệ gì. Cho dù là quá khứ, hiện tại hay tương lai đều sẽ không liên quan gì đến nhau. Cho nên mẹ không cần lo lắng quá.”
Nói xong, hắn không nhìn Phó Dung hi lấy 1 lần mà quay đầu đi thẳng: “Con về trường.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã ra đến cửa.
Đúng lúc đó, người đàn ông trẻ tuổi tới. Thấy Yến Thời Kim, hắn hơi sửng sốt, 1 chớp mắt mới lên tiếng: “Em đi đâu? Không ở nhà ăn cơm sao?”
“Trường Hạ, mặc kệ nó, nó muốn thì để nó đi!” Không chờ Yến Thời Kim trả lời, phía sau liền truyền đến âm thanh lãnh đạm của Phó Dung Hi: “Lớn rồi, mẹ ruột cũng không nói được.”
Yến Thời Kim như không nghe thấy, cứ thế bước khỏi biệt thự.
Đằng sau, nhìn bóng dáng mảnh khảnh kia, ánh mắt Yến Trường Hạ dần tối lại…
– —
“Kỳ Ngạn, anh thấy đề xuất của em thế nào?”
Là cho mượn, không phải cho không, hơn nữa lấy đòi lãi thì đương nhiên không có vấn đề gì. Kỳ Ngạn trầm tư một lát liền gật đầu.
Thấy vậy, lòng Khương Vân Khả hơi trùng xuống.
“Tiểu Khả, bệnh của dì Vân không thể chờ được.” Kỳ Ngạn nhìn về phí Khương Vân Khả nói: “Chờ dì Vân tỉnh lại em nói chuyện với dì đi. Chi phí ra nước ngoài chữa trị rất cao, đây là cách nhanh nhất.”
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Tuần Dữu, trong mắt hiện lên tia áy náy, nhẹ giọng nói: “Tuần Dữu, cảm ơn.” Nếu không phải tình huống khẩn cấp, cậu tất nhiên sẽ không vay tiền bạn gái.
Hiện tại dì Vân được chẩn đoán mắc ung thư, sinh mạng đang tính theo từng ngày, chi phí trị liệu nước ngoài cao như vậy, bọn họ có xoay sở được cũng mất rất nhiều thời gian.
Nghe vậy, Tuần Dữu vốn đang lạnh băng bỗng như được tia nắng chiếu vào.
Chỉ là… cô vốn tưởng rằng khi nhận được đáp án mình muốn sẽ rất vui. Thế nhưng không biết tại sao, vào giờ phút này, trong lòng Tuần Dữu bỗng hiện lên cảm giác muồn bã không nói lên lời.
Cô nhìn Kỳ Ngạn chân thành nói cảm ơn, sau đó nhếch hai khoé môi, đáp: “Không cần cảm ơn, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ mà, có thể giúp được dì Vân em cũng rất vui.”
Kỳ thật trong giấc mộng kia, ban đầu Kỳ Ngạn cũng không tự chối tiền của cô.
Cậu vốn là người lý trí và tính táo, không sĩ diện đến mức ngu xuẩn. Chỉ là trong mơ, không biết tại sao họ lại vì chuyện này mà cãi nhau lớn như vậy…
Phải rồi, là vì Khương Vân Khả.
Tuần Dữu xuất thân phú quý, gia cảnh Khương Vân khả không nghèo, nhưng cũng không giàu. Điều này đã tạo nên sự khác biệt trong lối suy nghĩ.
Ví dụ như chuyện cô trả tiền trị liệu cho mẹ Khương Vân Khả, đối với Tuần Dữu mà nói, một mặt cô không muốn bạn trai mình phiền lòng, một mặt đương nhiên xuất phát từ tấm lòng.
Vân Lệ Dung vất vả nuôi con gái bao nhiêu năm, cố gắng hết sức chăm sóc dạy dỗ để cô trở nên xuất sắc, thi đậu đại học đứng đầu cả nước.
Bà quả thực là một người mẹ vĩ đại.
Tuần Dữu kính nể bà, cũng ngưỡng mộ Khương Vân Khả có một người mẹ vĩ đại yêu thương cô ta vô điều kiện.
Nhưng đối với Khương Vân Khả, có lẽ đây là sự thương hại, bố thí.
Huống hồ giữa bọn họ còn có Kỳ Ngạn.
Tuần Dữu trong mơ không nhìn ra tâm tư của Khương Vân Khả, đương nhiên không biết hành động của mình vô tình làm tổn thương sâu sắc đến lòng tự trọng yếu ớt của cô ta.
Yêu thầm một ai đó vốn dĩ cực kì chua xót, hơn nữa còn phải dựa vào tình địch để cứu mẹ mình, Khương Vân Khả không thể tiếp nhận sự nhục nhã này.
Vì thế, cô lao vào công việc như điên, muốn dùng điều đó để chứng minh năng lực, bảo vệ tôn nghiêm, cuối cùng mệt đến độ phải nhập viện.
Mà Kỳ Ngạn thì sao?
Lúc đầu cậu cũng không tán đồng suy nghĩ của Khương Vân Khả, thế nhưng nhìn “em gái” mình săn sóc nhiều năm mệt mỏi đến ngã bệnh, hơn nữa nửa đên còn thút thít một mình, cậu không nhịn được đau lòng.
Tới mức này rồi, đúng sai quan trọng gì chứ?
Khương Vân Khả vì cứu mẹ suýt lao lực chết tất nhiên không sai, cho dù có sai, ai nỡ lòng trách móc cô gái hiếu thuận đáng thương như vậy?
Giống như lúc này.
“Em… Em không biết, xin lỗi anh Kỳ Ngạn, trong lòng em giờ rất loạn, em không biết nên làm gì nữa…” Khương Vân Khả khổ sở ôm đầu khóc lóc. “Em muốn đợi mẹ tỉnh lại, hiện tại em chỉ muốn mẹ tỉnh lại thôi.”
Thiếu nữ gầy yếu mặt mày tái nhợt, hai mắt sưng đỏ, cả người đều toát lên sự mờ mịt tuyệt vọng khiến người ta đau lòng. Chàng thanh niên ôm cô, không đành lòng ép buộc nữa.
Đúng lúc này, y tá đi tới, nói: “Bệnh nhân đã tỉnh, người nhà có thể vào thăm nhưng tuyệt đối đừng làm ồn, quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi.”
Lời còn chưa dứt, Kỳ Ngạn đã dìu Khương Vân Khả vào phòng bệnh.
Trong hành lang bệnh viện, Tuần Dữu đứng một bên nhìn hai người nắm tay dời đi đột nhiên cảm thấy mình là người thừa. Cảm giác lạnh lẽo đặc trưng của bệnh viện bủa vây. Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn không chút ý cười.
Tuần Dữu đứng đó hồi lâu, cuối cùng cũng xoay người rời đi.
Miệng vết thương nơi đầu gối hẳn đã kết vảy, chỉ cần đi lại một chút đã đau. Tuần Dữu chưa từng chịu cảm giác như vậy, đi một đoạn đường cũng thấy khó khăn.
Hơn nữa, cô còn mang giày cao gót, đau đớn như phóng lên gấp bội.
Cô khập khiễng bước ra khỏi bệnh viện, đột nhiên muốn biết, thời gian dài như vậy mà Kỳ Ngạn không nhận ra chân cô bị thương sao?
Tuy váy dài đã che khuất miệng vết thương, nhưng… thật sự cần phải nhìn thấy tận mắt sao?
Cậu thông minh như vậy, chỉ cần để ý quan sát một chút có lẽ sẽ phát hiện, phải không?
Cậu có phát hiện không?
Giống như hiện tại, cậu có biết cô đi rồi không?
[Em về rồi sao?]
Tuần Dữu mở điện thoại liền thấy tin nhắn WeChat của Kỳ Ngạn.
Kỳ Ngạn: [Xin lỗi, dì Vân vừa tỉnh, Tiểu Khả sức khoẻ không tốt, anh phải ở lại bệnh viện không đi cùng em được.]
Kỳ Ngạn: [Dữu Dữu, xin lỗi.]
Ồ, thì ra cậu biết cô rời đi nên mới giải thích nhiều như vậy. Hôm nay, số câu cậu nói với cô còn nhiều hơn một tháng bên nhau.
Rõ ràng tiến triển khác trong mơ, nhưng tại sao?
Tuần Dữu che ngực, nhận ra mình không vui chút nào.